Lần này đi đệ tử đến Táng Thần Đảo tính cả bọn người Diêu Văn Vũ, tổng cộng một trăm hai mươi mốt người, nhưng mang về lại không đến năm mươi vị, loại con số tương phản này để cho bọn hắn phát điên lại sụp đổ. Mỗi đệ tử có tư cách đi đến Táng Thần Đảo, không phải người đặc biệt quan trọng, chính là có lấy siêu phàm thiên phú đệ tử, đều vô cùng ưu tú, là tài nguyên hậu bị quan trọng của Tru Thiên điện. Bảy mươi hai người a, mấy chữ này để cho lòng của bọn hắn đều đang nhỏ máu.
- Chết, hay là còn sống?
- Chúng ta... Không biết...
- Chuyện xảy ra lúc ấy, các ngươi đang ngủ sao?
Trưởng lão kia nhàn nhạt mở miệng, thanh âm nghe không ra tình cảm gì, nhưng mặc cho ai cũng đều có thể từ trong lời nói của hắn nghe được hơi lạnh thấu xương.
Kỳ thật các trưởng lão phụ trách trấn thủ Táng Thần Đảo đều là chút ít nhân vật quan trọng, cũng tồn tại địa vị rất cao, nhất là ba vị trở lại này, nhưng áp lực quay mắt về phía sáu vị trưởng lão chủ sự của Trưởng Lão Viện, bọn hắn chậm rãi khom lưng, quỳ gối trên mặt sàn lạnh giá.
Giờ này khắc này, đã không cần nói thêm cái gì:
- Chúng ta, tử tội.
Một vị trưởng lão chủ sự nói:
- Gọi Diêu Văn Vũ đi vào.
Diêu Văn Vũ cực lực muốn bảo trì dáng vẻ bản thân, với tư cách ‘Thiên tử’, một khi phát triển chính là ‘Thiên Vệ’, tương lai địa vị sẽ vượt qua trưởng lão bình thường, giống địa vị trưởng lão chủ sự, nhưng, khi hắn đi đến hạch tâm tòa điện đá đen đại biểu cho quyền thế này, lại không tự chủ được khom lưng, cúi đầu, thu liễm kiêu căng, kính cẩn lễ phép thi lễ một cái.
Đại trưởng lão ngồi ở đầu trên trừng lên mí mắt, ánh mắt u ám đảo qua ba vị trưởng lão trấn thủ phía trước, cũng rơi vào trên người Diêu Văn Vũ, không nói gì, nhưng lại mang đến cho Diêu Văn Vũ cỗ áp lực khiến tim đập nhanh.
Diêu Văn Vũ chần chờ một chốc, cắn răng quỳ một chân trên đất.
- Đại trưởng lão!
Một vị trưởng lão chủ sự nói:
- Nói gì đi chứ, ngươi chọc ai.
- Ta... Thật không biết.
Diêu Văn Vũ nghĩ vỡ đầu cũng không biết đến cùng chọc phải ai, mới đầu hoài nghi là đệ tử khác trong bóng tối giở trò, muốn hãm hại hắn, nhưng sau khi hai người kia phá hư Táng Thần Đảo, loại hoài nghi này hoàn toàn bị từ bỏ. Dám ra tay đối với Táng Thần Đảo, hoặc chính là tên điên không rõ đầu rõ đuôi không chỗ nào cố kỵ, hoặc liền là có địa vị to lớn, không chỉ là lao đến vì hắn, càng là đến vì Tru Thiên điện.
- Là ngươi kẻ thù quá nhiều, hay là ngươi nghĩ đến nhưng lại không dám nói?
- Ta thật không biết.
Diêu Văn Vũ cũng không biết cần phải giải thích thế nào, nhìn tư thế Lục Nghiêu rõ ràng cho thấy muốn tuyên chiến với Tru Thiên điện, nhưng vì cái gì lại muốn đem hắn đơn độc dính dáng đến?
- Ngươi cũng đã biết, cái bàn đá đen này có quyền giải trừ tên tuổi ‘Thiên tử’ ngươi.
Một vị trưởng lão chủ sự nhẹ gõ bàn đá đen, nếu như sáu vị trưởng lão chủ sự liên danh quyết nghị, có quyền bãi miễn thiên tử.
Sắc mặt Diêu Văn Vũ đột biến, không dám tin nhìn vị trưởng lão kia, lại nhìn trưởng lão sắc mặt u ám một cái, vậy mà không ai nâng lên dị nghị. Bàn đá đen đại biểu cho liên tịch hội của các trưởng lão chủ sự, phụ trách xác định thiên tử, càng có tư cách bãi miễn thiên tử. Nhưng từ xưa đến nay, thiên tử bị bãi miễn ít càng thêm ít, dù sao mỗi người có thể trở thành thiên tử, không chỉ thiên phú năng lực có thể nói nhân kiệt đương thời, sau lưng đều có quần thể nhất định chống đỡ lấy.
Một vị trưởng lão chủ sự khác mặt không biểu tình mà nói:
- Việc này do ngươi mà lên, bất kể là hãm hại cũng được, hiểu lầm cũng tốt, lúc ban đầu kẻ địch là xông tới vì ngươi cái này không thể tranh luận, hạn ngươi trong một nén nhang, phán định ra thân phận thật sự của Lục Nghiêu, nếu không, ta đại biểu tất cả trưởng lão chủ sự đề nghị với Đại trưởng lão, bãi miễn danh tiếng thiên tử.
Trên mặt Diêu Văn Vũ đều đổ cả mồ hôi lạnh, tại hội nghị nghiêm túc này, tuyệt đối sẽ không có ai nói đùa, nếu bọn hắn đã mang ra, trăm phần trăm là có phương diện có ý nghĩ này rồi.
Ba vị trưởng lão trấn thủ âm thầm hít hơi, trong lòng tất cả giật mình. Địa vị ‘Thiên tử’ vô cùng đặc thù, trước khi trở thành Thiên Vệ, lệ thuộc bên trong Trưởng Lão Hội bồi dưỡng, sau khi trở thành Thiên Vệ, thoát khỏi phía bắc, thống dẫn đội thủ hộ chinh chiến bên ngoài, lệ thuộc trực tiếp Điện Chủ sai bảo. Có thể nói, thiên tử trưởng thành đến giai đoạn Thánh Võ, kỳ thật đã xen vào chính giữa khu vực hai quần thể ‘Bên trong’ cùng ‘Bên ngoài’, cho nên không gặp đến tình huống vô cùng đặc thù, trưởng lão chủ sự không có khả năng bãi miễn thiên tử, nhất là thiên tử Thánh Võ Cảnh.
Nhìn đến các trưởng lão chủ sự là thật sự nổi giận, Tru Thiên điện chưa từng có gặp qua loại nhục nhã này, không chỉ có là đánh trên mặt Tru Thiên điện, càng là đánh trên mặt các trưởng lão chủ sự phụ trách sự vụ bên trong.
Nghĩ tới đây, trong lòng bọn hắn đều là trầm xuống.
Ngay cả Diêu Văn Vũ đều phải xử lý, chúng ta đây? Khó có kết cục tốt a.
Diêu Văn Vũ bắt buộc bản thân tỉnh táo lại, rốt cuộc là đã chọc phải người nào? Ai có oán hận lớn như vậy đối với hắn? Hay là trong lúc vô tình chọc phải người nào? Nhưng nếu đã dám làm như thế, vì cái gì lại không biểu lộ thân phận?
- Người ngươi tìm, đã đến!
Những lời này đột nhiên hiển hiện trong đầu Diêu Văn Vũ, đây là Lục Nghiêu đối kháng Đào Khôn thời điểm lưu lại, còn đặc biệt để cho Đào Khôn chuyển cáo.