Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1673 - Chương 1673 - Quyền Trượng (2)

Chương 1673 - Quyền trượng (2)
Chương 1673 - Quyền trượng (2)

Kỳ Nguyên Lăng một bên khôi phục, chợt nhớ tới một chưởng sau lưng kia, sau khi đánh xuyên qua bảo khí, còn suýt chút nữa chấn vỡ hắn, uy lực cường đại nghe rợn cả người, chẳng lẽ là võ pháp thánh cấp? Tán tu bình thường gần như không có khả năng đạt được võ pháp thánh cấp, có một Địa cấp thượng phẩm cũng là ông trời chiếu cố.

Hắn rốt cuộc là ai?

- Đại Diệt Kim Nhiên Ấn?

Cái danh tự này vì sao lại có chút quen thuộc, giống như nghe qua ở nơi nào.

Đám hồ ly trắng ngọc bỗng nhiên chi chi đang nói gì đó, bộ dáng rất kích động.

- Tru Thiên điện, Đại trưởng lão nội điện đã qua đời?

Kỳ Nguyên Lăng nhớ đến, đây là võ pháp của Đại trưởng lão tiền nhiệm Tru Thiên điện, uy lực tuyệt luân, bá tuyệt một phương, là võ pháp thánh cấp mà ngay cả mấy đại hung tướng quân ngông cuồng tự đại của Hổ Hoàng đều sợ hãi. Nhưng tục truyền rằng, Đại trưởng lão sau khi chết đã mang Đại Diệt Kim Nhiên Ấn vào quan tài, nói là phải đợi đợi người đời sau có duyên. Chẳng lẽ một thiên tài nào trong Tru Thiên điện tại Táng Thần Đảo đạt được cơ duyên?

- Người của Tru Thiên điện? Trách không được dám không để Hổ Hoàng vào mắt!

Kỳ Nguyên Lăng oán hận, dám làm không dám chịu, cuối cùng cũng không dám lưu lại tên!

Hắn phân phó hồ ly bên cạnh:

- Đi, thông tri Hổ Hoàng, liền nói Tru Thiên điện giết hai chiến thú của ta, còn đoạt nữ tử của ta. Nhớ kỹ, đừng nói chuyện ta bị đánh tổn thương.

Một con hồ ly ngọc trắng thả người nhảy xuống vách núi, như là du ngư chui vào trong biển, chỉ chớp mắt liền biến mất vô tung vô ảnh.

Kỳ Nguyên Lăng hạ lệnh với Bạch ngư xa xa.

- Ở cùng bọn hắn cho ta, đợi ta khôi phục, ta tự mình báo thù.

Bạch ngư lĩnh mệnh, hình thể nhanh chóng thu nhỏ lại, chỉ to tầm lòng bàn tay, thoạt nhìn không chút thu hút nào, thánh uy cường đại cũng biến mất toàn bộ không thấy gì nữa, nó bãi xuống vây cá, vèo cái biến mất ở sâu trong hải triều, lặng lẽ đuổi về phía bọn người Tần Mệnh.

Trên một hòn đảo nhỏ bên ngoài mấy trăm dặm, Tần Mệnh, Nguyệt Tình, Táng Hải U Hồn dừng lại nghỉ ngơi.

Tần Mệnh giới thiệu xuống tình huống của bản thân mấy tháng này, Nguyệt Tình cũng giải thích nguyên nhân bản thân tới nơi này.

Biết được Thiên Vương Điện toàn diện đông tiến, Tần Mệnh là cảm động lại là kích động. Bọn hắn quả nhiên đến, Tử Viêm Tộc thế cục nguy cấp, chịu không được bất luận sơ xuất gì, nhưng bọn hắn lại vì một người mà dứt khoát kiên quyết toàn diện đông tiến. Đợi các Vương Hầu hàng lâm, cùng Tru Thiên điện làm một trận, cũng nên rời khỏi nơi này.

- Địa Hoàng Huyền Xà đâu? Làm sao không có ở cùng nàng.

Có đầu thượng cổ hung thú kia làm bạn, đoạn đường này Nguyệt Tình sẽ an toàn hơn, chẳng lẽ lưu tại Xích Phượng Luyện vực?

- Ở chỗ này đây.

Nguyệt Tình từ trong không gian giới chỉ lấy ra cái hộp ngọc, Địa Hoàng Huyền Xà cuộn mình thành một đoàn, ngủ say ở bên trong, nhưng hô hấp vô cùng yếu ớt, trên người có vài vết thương nhìn thấy mà giật mình:

- Mười ngày trước, chúng ta lọt vào thú triều tập kích, là nó liều mình đã cứu chúng ta, bởi vì thương thế quá nặng, từ sau ngày đó liền bắt đầu ngủ say.

Đoạn đường này Nguyệt Tình đã gặp phải qua rất nhiều nguy hiểm, đã phải ứng phó hải thú tập kích, lại phải tránh né tổ chức cơ sở ngầm phụ thuộc liên minh hải tộc, đi vô cùng gian khổ, gặp phải ít nhất hai mươi lần tập kích, có mấy lần đều là nguy hiểm tánh mạng.

- Nó vậy mà có thể sống ở trong không gian giới chỉ.

Đầu ngón tay Tần Mệnh sờ nhẹ Địa Hoàng Huyền Xà, đụng đụng cái đầu nhỏ của nó.

Lân phiến rậm rạp đỏ rực của Địa Hoàng Huyền Xà nổi lên từng sóng gợn, lông đuôi diễm lệ đều bãi xuống rất nhỏ, vậy mà lại tỉnh. Nó dựng thẳng con ngươi, ở bên trong ẩn hiện lệ khí, như là có huyết khí kinh người đang quay cuồng, nhưng sau khi mơ mơ màng màng thấy rõ người, ánh mắt đã khôi phục thanh minh, run lẩy bẩy thân thể, bay ra hộp gấm quấn đến trên vai Tần Mệnh.

- Tinh thạch phong ấn nó trên vạn năm đều không có việc gì, nó có thể ở trong không gian bịt kín còn sống.

Nguyệt Tình nhìn Địa Hoàng Huyền Xà thức tỉnh, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, lần trước nhận đến thương thế rất nghiêm trọng, suýt chút nữa bị xé thành ba đoạn.

Táng Hải U Hồn kinh ngạc nhìn con rắn nhỏ màu đỏ như máu này, lông đuôi hoa lệ như là đuôi phượng, nhẹ nhàng chậm chạp đong đưa lấy, cao quý xinh đẹp nói không nên lời, nhưng con mắt dị thường, không hề có tình cảm, cho người ta một loại cảm giác nguy hiểm mãnh liệt.

Địa Hoàng Huyền Xà tập trung Kim Sư, lưỡi rắn phun ra nuốt vào, con ngươi dựng thẳng lạnh giá, như là nhìn đồ ăn mỹ vị.

- Đến, nhìn mụ mụ.

Tần Mệnh cảm giác trong ngực có động tĩnh, mỉm cười ra Tần Lam vừa tỉnh ngủ.

- Đây là...

Nguyệt Tình kinh ngạc, giương lên lông mi xinh đẹp, nhìn tiểu gia hỏa quệt mồm dụi mắt ngồi ở trong tay Tần Mệnh, đáng yêu xinh đẹp, để cho người ta sinh lòng trìu mến.

Nguyệt Tình khẽ há đôi môi đỏ mọng:

- Là quả trứng kia?

- Người khổng lồ trong cổ thành kia, khả năng chính là nàng vạn năm trước.

Tần Mệnh nhô ra đầu ngón tay nhẹ khẽ đẩy đẩy Tần Lam, chỉ chỉ Nguyệt Tình, cười nói:

- Gọi mụ mụ.

Tần Lam le lưỡi với hắn, không tình nguyện đứng dậy, nhưng sau khi nhìn rõ ràng Nguyệt Tình, mắt to bỗng nhiên trừng lớn, nhìn từ trên xuống dưới, cái miệng nhỏ nhắn khẽ há, phát ra một tiếng khoa trương:

- Oa...

Nguyệt Tình bị nàng làm cho buồn cười, nhưng nghĩ đến thân phận của nàng, lại cười không nổi. Nữ tử cường đại vạn năm trước, vậy mà kéo dài qua dòng thời không trùng sinh ở thời đại này, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy không phải tự mình trải qua, chỉ sợ không có mấy người sẽ tin tưởng.

Bình Luận (0)
Comment