Một cái chớp mắt kinh hồn, Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn song song tháo chạy, đều nhận lấy thương tổn nghiêm trọng.
Táng Hải U Hồn dán con mắt tinh hồng vào nữ tử xa xa, nửa người huyết nhục mơ hồ, đứng cũng không vững, tay trái tiếp nhận bình ngọc Tần Mệnh ném tới, răng rắc bóp nát, nhét toàn bộ đan dược bên trong vào trong miệng.
Kim Sư từ đằng xa chạy như điên qua đến, cuồn cuộn kim quang bao phủ Táng Hải U Hồn, thủ hộ đến bên cạnh hắn. Kim Sư bạo ngược gào rú, song đầu nâng cao, nhìn hằm hằm nữ tử.
- Lui! Nhanh rời khỏi cái này!
Tần Mệnh thấp giọng nghiêm khắc nhắc nhở Kim Sư.
Nữ tử rơi vào trên mặt biển ngoài trăm trượng, mặt biển hiện ra rung động, vững vàng nâng đỡ nàng, rung động khuếch tán ra rất xa, liên miên không dứt, cũng dẹp yên sóng cả cuộn trào mãnh liệt. Nàng vung Thạch Trụ trong tay lên, chỉ xéo trời cao, mặt không biểu tình, ánh mắt như đao, tập trung Tần Mệnh.
- Không oán không thù, vì cái gì tập kích chúng ta?
Tần Mệnh lần đầu tiên gặp phải người của Thiên Đình đại lục, không nghĩ tới lại cường hãn đến tình trạng như thế, cách rất xa liền cảm nhận được áp bách nặng nề, chân thật đến mãnh liệt.
- Thiên Vương Điện, Tần Mệnh!
Thanh âm nữ tử như là nét mặt của nàng, lạnh lùng bình tĩnh, không sóng không lan.
- Ngươi biết ta? Ta không biết ngươi, càng không có trêu chọc qua ngươi.
- Trong tay ngươi có vật mà ta muốn.
Thanh âm nữ tử rất lạnh, xác thực mà nói là lạnh giá. Nàng mặt không biểu tình, trong ánh mắt dài nhỏ lập loè hàn quang, bất luận là khí tức hay là thanh âm, đều cho người ta loại cảm giác nguy hiểm cực độ.
- Nực cười, trong tay Tần Mệnh ta thậm chí có đồ của Đông Hoàng Chiến Tộc? Cái có giá trị được Đông Hoàng Chiến Tộc các ngươi phái người đến Cổ Hải đến đoạt!
Nữ tử có chút ngưng mắt, đáy mắt rốt cục hiện lên tơ sáng khác thường. Hắn vậy mà biết rõ Đông Hoàng Chiến Tộc? Hắn vậy mà nhìn một cái có thể nhìn ra ta là Đông Hoàng Chiến Tộc? Đồ đằng trụ mặc dù cường đại, nhưng mặt ngoài thoạt nhìn cùng Thạch Trụ bình thường không có gì khác nhau, coi như là tại Thiên Đình đại lục, trừ phi bản thân là người của Đông Hoàng Chiến Tộc, nếu không rất khó nhận ra chúng.
- Thật bất ngờ sao? Hay là không dám thừa nhận!
Tần Mệnh cường thế mà lãnh khốc, giằng co với nữ tử ngoài trăm thước, trong lòng lại nóng nảy hô hoán Tàn Hồn:
- Cho ta cái danh tự! Danh tự người có thân phận có địa vị trong Đông Hoàng Chiến Tộc, hiện tại khả năng còn sống.
- Ngươi làm gì?
- Ngươi nói có thể làm gì? Cho ta cái danh tự, ta nghĩ biện pháp dọa lùi nàng.
Tàn Hồn chần chờ, thật lâu không mở miệng.
- Ngươi muốn cho nàng bắt ta trở về? Thế này vừa hay ngươi liền có thể về Đông Hoàng Chiến Tộc? Nhắc nhở ngươi đừng làm chuyện điên rồ, ta trước khi chết một mệnh lệnh cuối cùng, chính là Tu La đao trấn sát ngươi!
Ngữ khí Tần Mệnh càng nghiêm khắc, Tàn Hồn là bởi vì giấu bên trong ở Tu La đao mới lấy sống sót lâu dài, nhưng Tu La đao đã bị Tần Mệnh khống chế, một cái ý niệm liền có thể triệu tập Tàn Hồn bên trong trấn sát, ngay cả một sợi hồn niệm đều không thừa.
- Đông Hoàng Hạo Trạch!
Ngữ khí Tàn Hồn có chút trầm thấp, lại nghe không ra cụ thể cảm xúc.
- Ngươi xác định hắn còn sống? Ngươi khốn tại Thanh Vân tông hai mươi năm, hai mươi năm đối với Đông Hoàng Chiến Tộc cũng không phải thời gian ngắn, có rất nhiều người quật khởi, cũng sẽ có rất nhiều người bởi vì các loại nguyên nhân tử vong.
- Hai mươi năm biến hóa, không ai nói rõ được, ngươi chỉ có thể biết, Đông Hoàng Hạo Trạch cùng thế hệ với ta, tại Đông Hoàng Chiến Tộc là một tồn tại đặc thù, hai mươi năm, nếu như hắn không chết, địa vị tuyệt đối không thấp.
Tần Mệnh ngưng lông mày nhìn nữ tử phía trước, thái độ cường thế lãnh ngạo:
- Ta khuyên ngươi trở về gặp Đông Hoàng Hạo Trạch một lần, xách một cái tên —— Long Cảnh Thiên!
- Long Cảnh Thiên? Người nào?
Tàn Hồn hồn lực chấn động rõ ràng biến đổi.
Lấy ở đâu Long Cảnh Thiên?
- Ta biên, thuận miệng nói, trước tiên đem nàng lừa gạt ở lại nói.
Nữ tử kia ánh mắt hơi đổi, nghiêng nâng Thạch Trụ cũng chầm chậm buông xuống.
Đông Hoàng Hạo Trạch? Hắn làm sao lại biết Đông Hoàng Hạo Trạch!
Long Cảnh Thiên là ai? Có quan hệ đặc thù gì cùng Đông Hoàng Hạo Trạch.
- Trở về hỏi Đông Hoàng Hạo Trạch một chút, ngươi liền sẽ rõ ràng, ngươi gây sai người!
Thanh âm Tần Mệnh lại lạnh vừa cứng, chẳng qua nhìn dáng vẻ nữ tử suy tư, trong lòng cnxg âm thầm thở phào, thành công.
Tàn Hồn trầm mặc, không có lại nói cái gì.
Đông Hoàng Hạo Trạch, hắn quả nhiên còn sống!
Kim Sư đã chở Táng Hải U Hồn lui trở về trên đảo san hô, tại Nguyệt Tình cùng Bạch Hổ thủ hộ lặng yên lui lại.
Nữ tử này quá cường đại, bọn hắn xa không phải đối thủ, làm lui thì lùi.
Nữ tử bỗng nhiên nắm chặt Thạch Trụ, lần nữa giơ lên.
Tần Mệnh xiết chặt tâm thần, cánh chim căng cứng, vô ý thức muốn rút lui, nhưng lại cưỡng ép ngăn chặn cỗ xúc động, lạnh lùng lại cao ngạo giằng co với nữ tử kia.
- Ta không giết ngươi, ngươi và ta về Đông Hoàng Thiên Đình.
Giọng của nữ tử vẫn là băng lãnh như cũ để người ta rất không thoải mái.
- Nếu ngươi biết ta là ai, liền biết ta ở đâu. Chờ ngươi đi về hỏi tốt Đông Hoàng Hạo Trạch, lại tới tìm ta cũng không muộn.
Tần Mệnh giằng co không hề nhượng bộ chút nào, lúc này tuyệt đối không thể có bất luận sự luống cuống gì.
- Sao ngươi lại nhận ra ta là người của Đông Hoàng Chiến Tộc?
Nữ tử vẫn là kỳ quái điểm ấy, trừ phi là người có nghiên cứu rất sâu đối với Đông Hoàng Chiến Tộc, nếu không không có khả năng nhìn mấy trận chiến đấu liền tuỳ tiện phán định ra thân phận của nàng, nhất là trong hải dương mảnh ngăn cách tại ngoài Thiên Đình đại lục này, gần như không có khả năng phát sinh.