Sắc mặt Diêu Văn Vũ u ám, chết tiệt, ta còn có thể làm a!
Hắn sốt ruột, không thể bắt lấy Tần Mệnh, hắn dùng cái gì đi theo đàm phán cùng các trưởng lão chủ sự trong hắc thạch điện?
Bốn vị Thiên Vệ không để ý đến hắn, thất vọng! Diêu Văn Vũ chính xác có khiếm khuyết, không có thiên phú, năng lực chưa đủ! Vốn định cho nửa nén hương, nhưng... Thôi đi.
Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn bị khí thế cuồng liệt trùng kích lấy không ngừng lui về phía sau, ngay cả linh lực thuẫn đều bị xông chấn động dữ dội, như là lửa cháy dưới gió lớn thổi tới, lúc sáng lúc tối, mắt nhìn muốn dập tắt.
Tần Mệnh quát lớn một tiếng:
- Giết!!
Kim Sư đầu phải gầm nhẹ, răng nanh khép kín, răng rắc, ngậm thiếu niên cắn đứt, máu tươi bắn tung tóe.
Ánh mắt vị võ tướng cường hãn kia lạnh giá, nổ bắn ra trời cao, trọng chùy trong tay đột nhiên một vòng, lôi cuốn xu thế biển gầm núi thét, đánh về phía Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn. Cùng lúc, trong tay Thiết Phù Đồ chấn động tinh mang, hai đạo ngân châm như năng lượng thể bỗng nhiên thành hình, đã tập trung vào Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn.
Nhưng mà...
Ngay tại lúc toàn trường đang bên bờ kịch biến, Táng Hải Phạm Tinh Tích đột nhiên vặn vẹo thân hình, cuốn động trùng trùng điệp điệp thủy triều, hướng phía trái đằng trước, đám Thiên Vệ cùng Thánh Võ nhất thời ngưng mi, phát giác được một cỗ khí tức kỳ dị, cũng nhìn phía cùng một phương hướng.
Bang!
Không trung bộc phát tiếng nổ lớn, biển trời sợ run. Võ tướng phun ra ngụm máu tươi, từ trên cao tháo chạy, chật vật rơi xuống trên lưng Táng Hải Phạm Tinh Tích, trọng chùy trong tay suýt chút nữa rời khỏi tay, vỡ nứt da thịt lòng bàn tay, máu tươi đầm đìa, mặt hắn một mảnh nghiêm nghị, sắc mặt tái nhợt, trong lồng ngực khí huyết sôi trào.
Tần Mệnh cùng Táng Hải U Hồn đều chuẩn bị dốc sức liều mạng, lại bị một cỗ năng lượng tinh thần kỳ diệu đến sáng chói bao bọc, không đợi phản ứng kịp, đã bị cỗ năng lượng kia đẩy lui về phía sau vài trăm trượng, đứng trên một con thuyền nhỏ.
Tần Mệnh có chút hoảng hốt, cúi đầu xem xét:
- Điện Chủ?!
Mặt biển mãnh liệt cuộn trào thủy triều, ầm ầm điếc tai, một con thuyền nhỏ lên lên xuống xuống, lộ ra vô lực như vậy, như là có khả năng lật úp bất cứ lúc nào.
Một lão nhân tóc hoa râm ngồi ở mũi thuyền, trong tay cầm cần câu, năng lượng biến thành dây câu từ trên cao bay xuống, vô thanh tiêu tán ở trên biển trời.
Tần Mệnh vừa mừng vừa sợ, Lão Điện Chủ? Tại sao hắn lại ở chỗ này! Vương ấn không có đáp lại a! Đúng, Lão Điện Chủ có thể cảm nhận được Vương ấn của tất cả Vương Hầu, nhưng các Vương Hầu cảm thụ không đến hắn!
- Ngài đến đây lúc nào?
- Đến một lát.
Lão Điện Chủ nhẹ xoáy đầu ngón tay, điểm điểm rực rỡ bay lên không, như là kiện y phục hoa lệ, bao trùm bọn người Tần Mệnh, lôi trở lại trên thuyền.
- Vương hầu khác đâu?
Tần Mệnh kích động, toàn thân đều giống như nổi lên cỗ nhiệt khí, đến, rốt cuộc đã tới!
- Trên đường, nhanh đến.
Lão Điện Chủ phát giác được Vương ấn Tần Mệnh trước tiên liền hạ lệnh triệu tập đám Vương Hầu đang phân tán tại hải vực phụ cận, còn có bao nhiêu người cảm nhận được, lại có thể kịp thời đuổi tới bao nhiêu, nhìn vận khí.
- Thực xin lỗi, gây họa cho Thiên Vương Điện.
Tần Mệnh hướng Lão Điện Chủ xin lỗi.
- Thiên Vương Điện không sợ chuyện.
Lão Điện Chủ nhàn nhạt đáp lời, thoáng sửa sang lại y phục, đạp lên hư không, đi về giữa không trung.
Giờ khắc này, vị lão nhân trầm mặc đến quái gở này dứt bỏ che lấp với tất cả mọi người, thể hiện ra khí thế hùng mạnh, Thiên Võ! Cảnh Chí Tôn giới áp đảo phía trên Thánh Võ! Cũng là hoàn toàn xứng đáng là nhân vật Chúa Tể Cổ Hải!
Trời đất hôn ám, tinh thần hàng lâm, Lão Điện Chủ toàn thân tách ra cường quang sáng chói, yên lặng mà đi, như là tôn Thần linh bước chậm tại ngân hà, thần bí đến cường đại.
Tộc trưởng Táng Hải Phạm Tinh Tích trầm thấp gào thét, thân hình hùng tráng dậm trên sóng lớn quay cuồng, toàn thân nó bắt đầu khởi động ánh sáng màu lam, chống lại lực lượng tinh thần tràn ngập, hung uy cuồn cuộn như là núi lửa phun trào, nổ vang giữa đại dương mênh mông.
Sắc mặt Thiết Phù Đồ cùng các thiên vệ ngưng trọng, người nọ là Vương của Thiên Vương Điện sao? Hắn đến đây lúc nào, vì cái gì ngay cả một chút dấu hiệu đều không có. Bọn hắn mặc dù đang chú ý Tần Mệnh cùng Diêu Văn Vũ đàm phán, nhưng cũng không có buông lỏng cảnh giác đối với hải dương xung quanh, chính là đề phòng Thiên Vương Điện xuất hiện. Lão gia hỏa này vậy mà vô thanh vô tức xuất hiện tại phụ cận, cho đến một khắc phát động tiến công này, bọn hắn mới giật mình.
Nghĩ tới đây, bọn hắn lại có chút ít lạnh lẽo.
Võ tướng bị dây câu đẩy lui miệng lớn ho ra máu, ngực bụng gặp trọng thương, hắn khó khăn đứng đấy, gần như đã mất đi lực tái chiến. Hắn rất có lòng tin đối với cảnh giới cùng thực lực của chính mình, cũng là cường giả thanh danh hiển hách trong Tru Thiên điện, không phải Thiên Vệ, lại không yếu hơn những Thiên Vệ Thánh Võ cảnh đỉnh phong kia, vừa rồi lại bị một kích liền thảm bại, nếu không phải là bên bờ kinh hồn làm ra ứng đối hung hiểm, một kích kia tuyệt đối đem thân thể của hắn đánh cho xuyên thấu.
Diêu Văn Vũ kinh nghi nhìn lão nhân kia, Vương của Thiên Vương Điện sao? Không phải không tại Đông Hải ư, từ đâu xuất hiện.
Lão Điện Chủ đứng tại giữa không trung giằng co với đội ngũ Tru Thiên điện, đôi má già nua tràn đầy năm tháng tang thương lại lạnh lùng thanh ngạo, thân hình không hề còng xuống, ngược lại như là ngọn núi đứng thẳng. Đối mặt với Táng Hải Phạm Tinh Tích hung hãn khổng lồ, thân ảnh hắn đơn bạc lại cũng không nhỏ yếu, ngược lại giống như là tòa núi lớn lù lù bất động, tràn ngập áp lực để cho người ta tim đập nhanh.