Diêu Văn Vũ há to miệng, nhưng Thiết Phù Đồ đều đã lên tiếng, hắn không còn dám nói lung tung. Hắn quét mắt nhìn Đồng Ngôn Đồng Hân, lại nhìn nhóm vương hầu phía xa lộ ra tư thái thắng lợi, trong lòng có cơn ác hỏa đang tán loạn, hắn rất muốn để cho mình bình tĩnh trở lại, nhưng làm thế nào cũng đều không tỉnh táo được, ngược lại càng áp chế càng gắt gỏng, hắn cũng cảm giác mình giống như là tên hề, bị Tần Mệnh đùa nghịch xoay quanh.
- Diêu Văn Vũ đúng không, cảm giác không dễ chịu a.
Đồng Ngôn ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Diêu Văn Vũ, miệng đầy máu tươi, nhìn tà ý càng dữ tợn.
- Bành!
Diêu Văn Vũ một chân dẫm lên trên mặt Đồng Ngôn, hận không thể để tất cả oán khí đều tụ tập đến một chân này.
Đồng Ngôn mạnh mẽ vứt đầu qua một bên, xì ngụm máu tươi, toét miệng gượng cười:
- Một chân này cường độ không đủ lực a, làm gì, đại danh đỉnh đỉnh thiên tử Đông Hải, thể hư? A, đúng, cảnh giới theo không kịp, ta nhớ được mấy tháng trước, chúng ta đều là một trình độ, ngươi làm sao liền lạc hậu đây?
- Mẫu thân nó ngươi chán sống!
Diêu Văn Vũ bị điểm đến chỗ đau, một chân đập mạnh đến đầu Đồng Ngôn, dưới cơn nóng giận, trên chân tích súc lên linh lực.
- Dừng tay!
Thánh Võ bên cạnh kéo lấy Diêu Văn Vũ.
- Thả ta ra!
Diêu Văn Vũ rống to.
- Nhìn nơi đó.
Sắc mặt Thánh Võ kia âm trầm, đối với biểu hiện của Diêu Văn Vũ vô cùng thất vọng.
Diêu Văn Vũ thuận ánh mắt của hắn nhìn sang, sắc mặt cứng đờ. Tần Mệnh đã rơi kiếm xuống trên cổ một con tin, mà con tin chính là một trong nhưng tâm phúc của Diêu Văn Vũ, nếu như Diêu Văn Vũ một chân này đập mạnh đến trên mặt Đồng Ngôn, một kiếm kia khả năng cũng liền đem đầu con tin bổ xuống.
- Ngươi nên tỉnh táo một chút.
Thánh Võ kia hiểu được tâm tình Diêu Văn Vũ, với hắn mà nói không chỉ là một lần đàm phán bị động cùng bại hoàn toàn, càng có thể là triệt để nói tạm biệt cùng vị trí thiên tử. Nhưng bây giờ việc cấp bách là cứu con tin ra, bọn hắn đã đảm đương không nổi tổn thất kia.
Diêu Văn Vũ nhắm mắt lại, hít thở thật sâu, cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại.
- Bắt đầu thả người!
Thánh Võ kia hướng Tần Mệnh hô to.
Bọn người Nguyệt Tình thở phào, Đồng Ngôn Đồng Hân là bị mang đi từ bên cạnh bọn họ, nếu quả thật có cái gì không hay xảy ra, chính bọn hắn trong lòng đều không qua được.
Chúng Vương Hầu liên tiếp lui về phía sau, từ trong vòng vây Tru Thiên Điện rút đi.
Hai phe đội ngũ Tru Thiên Điện cũng liên tiếp lui về phía sau.
Đều thối lui năm trăm thước, đồng thời phóng thích con tin.
U Minh vương tản ra áp chế linh hồn, các con tin liên tiếp hồi hồn, thế nhưng sau khi nhìn thấy đống thi thể mà giật mình kia, đều toàn thân ác hàn, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, không dám tiếp tục ở lâu, đều lao vùn vụt về phía trước.
Tần Mệnh lại cầm một cái chế trụ Dương Sơn.
- Ngươi lưu lại!
- A?
Dương Sơn mắt đầy hoảng sợ, đầu đều có chút tê tê.
- Tần Mệnh, ngươi lại muốn làm gì? Đem thả tất cả con tin ra.
Thánh Võ kia hô to, Dương Sơn là người quan trọng nhất.
- Chờ chúng ta an toàn, hắn tự nhiên sẽ trở về.
Thánh Võ kia sau khi cùng hai phu thê bên cạnh trao đổi ánh mắt về, liền nhẹ gật đầu:
- Thả người.
Bọn hắn vừa buông ra phong ấn, Đồng Ngôn Đồng Hân lập tức tránh thoát, phóng tới không trung.
Các con tin trốn về đến trong đội ngũ Tru Thiên Điện, kinh hồn khó định, đều có loại cảm giác hoảng hốt sống sót sau tai nạn.
Đồng Ngôn Đồng Hân trốn về bên cạnh chúng Vương Hầu, bị chăm chú bảo hộ ở bên trong, nắm chặt thời gian điều trị thương thế.
- Ta... Ta lúc nào có thể trở về...
Dương Sơn nơm nớp lo sợ, nói chuyện đều vấp, hắn nhìn Tần Mệnh giống như là nhìn một sát thần, để hắn khẩn trương lại sợ hãi.
- Sau này hãy nói đi.
Tần Mệnh nói xong, Táng Hải U Hồn lại dùng bao tải thu hắn vào.
Con tin đã hoàn thành trao đổi, nhưng bầu không khí không có bất kỳ hòa hoãn bình tĩnh gì, ngược lại bỗng nhiên khẩn trương lên.
Lão Điện Chủ mang theo nhóm vương hầu liên tiếp lui về phía sau, không nhanh không chậm, vững bước kéo ra khoảng cách.
Tru Thiên Điện không có truy kích, nhưng cũng không có rút đi, bọn hắn đang chờ Thiết Phù Đồ cùng các Thiên Vệ quyết định, tộc trưởng Táng Hải Phạm Tinh Tích còn đang trong tay Thiên Vương Điện, Dương Sơn cũng bị Tần Mệnh khống chế, lần giao phong hôm nay tương đương bọn hắn bại hoàn toàn.
Ba Thiên Vệ Hà Thương Hải thì nhìn về phía Thiết Phù Đồ, Tru Thiên Điện mặc dù nhìn chiếm cứ ưu thế, nhưng mấu chốt nhất chính là Thiết Phù Đồ cùng lão gia hỏa kia. Trước đó giao phong, lão gia hỏa kia bổ Táng Hải U Hồn còn có thể lại đánh bại Thiết Phù Đồ, để bọn hắn lòng còn sợ hãi, ai cũng đoán không được thực lực của đám người kia, mặc dù lão gia hỏa kia chỉ có một mình, nhưng nếu như Thiết Phù Đồ bại, hắn đủ để quét ngang toàn thể Tru Thiên Điện. Hiện tại liền nhìn Thiết Phù Đồ có nắm chắc khống chế lại lão gia hỏa kia hay không, nếu như có thể, những người bọn hắn đây có lòng tin vây quét Thiên Vương Điện, nếu như không thể, hôm nay chỉ có thể tạm thời rút đi.
Thiết Phù Đồ tỉnh táo phán đoán, trực giác nói cho hắn, lão gia hỏa kia trước đó hẳn là hao hết phần lớn linh lực, coi như lúc này khôi phục một chút, cũng khôi phục không được quá nhiều. Mà hắn có đòn sát thủ cũng vô dụng, lần nữa giao phong, đủ để khống chế lại lão gia hỏa kia, thế nhưng... Vạn nhất phán đoán không đúng thì sao? Hậu quả chính là tai nạn.
Hà Thương Hải nói:
- Tần Mệnh không dám giết Dương Sơn..
- Ngươi quyết định, chiến hay là rút.
Ánh mắt Dạ Uyên Minh đã khóa chặt U Minh vương.
Thiết Phù Đồ nắm chặt chiến kích:
- Không chiến một trận liền rút, không phải phong cách Tru Thiên Điện chúng ta. Chiến!