Đám trưởng lão trấn thủ nơi này mới nhẹ nhàng thở ra, cuộc sống cũng dần dần khôi phục bình tĩnh. Chỉ cần đám người điên Thiên Vương Điện kia không tới quấy rối, những thứ tôm tép nhãi nhép khác không cần thiết để vào mắt, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.
Nhưng vào hôm nay, lúc mà tất cả trưởng lão trấn thủ liên thủ chữa trị núi rừng hình dạng mặt đất bị Tần Mệnh phá hư, một tiếng ‘răng rắc’ chói tai bỗng nhiên vang lên, thâm trầm quanh quẩn tại các nơi trên hòn đảo, thanh âm nặng nề đến quái dị, như là tầng đất toác ra một khe hở.
Bọn hắn kinh ngạc dựng thẳng lỗ tai lên thám thính, chỉ chốc lát sau, lại là một tiếng răng rắc từ sâu trong lòng đất truyền đến, ngay cả Táng Thần Đảo đều có chút lắc lư.
- Xảy ra chuyện gì?
Các trưởng lão từ các nơi khác nhau gom lại cùng một chỗ, ngưng thần dò xét lòng đất. Căn cơ Táng Thần Đảo không có chịu ảnh hưởng, tiếng đứt gãy hẳn là truyền đến từ bên ngoài.
Một trưởng lão hoài nghi nói:
- Có phải là khoáng mạch đã xảy ra chuyện hay không?
Lần trước Tần Mệnh cướp sạch phòng luyện đan, cầm đi toàn bộ tất cả tinh thạch, lão nhân vì một lần nữa luyện đan, không chỉ mạnh làm hắn ngắt lấy linh quả linh thảo trên đảo, còn yêu cầu Tru Thiên điện đưa tới càng nhiều linh túy, cũng từ lòng đất cưỡng ép đào lượng lớn tinh thạch hỏa thuộc tính. Doạn thời gian gần đây lại bởi vì gia cố đại trận thủ hộ, bắt đầu hấp thu năng lượng cực lớn từ mạch khoáng. Ngày hôm qua bọn hắn vẫn còn thảo luận, gánh nặng quá nặng sẽ ảnh hưởng sự của ổn định khoáng mạch.
- Có khả năng. Lần trước Tần Mệnh qua đến trắng trợn phá hư, lại đánh lại bổ, Táng Thần Đảo bị hủy mấy trăm dặm, đã ảnh hưởng đến liên hệ cùng mạch khoáng lòng đất. Chúng ta còn không có chữa trị tốt, trận pháp lại siêu đảm nhiệm hấp thu năng lượng, rất có thể mạch khoáng xảy ra vấn đề.
Khi đang nói chuyện, bên ngoài lần nữa truyền đến tiếng răng rắc, so với vừa rồi càng nặng nề, nặng nề đến mức làm cho lòng người hốt hoảng.
- Qua đi xem.
Bốn vị trưởng lão bay lên không, xông về cạnh góc Táng Thần Đảo, chỗ đó có một tế đàn, có thể ra vào cấm chế, cũng là đường đi duy nhất ra vào Táng Thần Đảo hiện tại.
Từ sau chuyện không may gặp phải lần trước, cấm chế đã toàn diện đóng cửa, trừ phi là các trưởng lão trấn thủ mới có tư cách thông qua tế đàn ra vào, thì tế đàn đều là phải do hai người liên thủ mới có thể mở ra.
Hai vị trưởng lão thông qua tế đàn rời khỏi Táng Thần Đảo, lưu lại hai vị trưởng lão chờ đợi tiếp ứng.
Táng Thần Đảo diện tích rất lớn, quần sơn mạch khoáng xung quanh rộng lớn lại hùng vĩ, gần như tung hoành cả một rãnh biển. Nơi này tối tăm lại rét lạnh, ngay cả tôm cá đều không có, yên tĩnh giống như chết, sau khi hai vị trưởng lão đi ra, ngưng thần đợi một lát, cho đến khi thanh âm tầng đất đứt gãy lần nữa truyền đến, bọn hắn mới xác định phương hướng, đi qua chỗ đó.
- Chỗ đó có ánh sáng?
Bọn hắn rơi xuống một tòa núi non trùng điệp hiểm trở, ánh mắt xuyên thấu tối tăm, nhìn về phía thung lũng xa xa, chỗ đó tung hoành mấy cái khe rãnh, bên trong hiện ra lốm đa lốm đốm ánh sáng màu đỏ, từ xa nhìn lại, như là vết thương dữ tợn, vô cùng đáng chú ý. Bọn hắn vội vàng tiến lên, thật đúng là tầng đất đứt gãy, xuất hiện mấy cái khe rãnh lại sâu lại dài, bên trong vậy mà lộ ra rất nhiều tinh thạch lớn cỡ nắm tay, trong bóng đêm dâng lên ánh sáng màu đỏ.
- Tầng đứt gãy này bắt đầu từ chỗ nào?
Bọn hắn nhảy vào khe hở, tiện tay đào xuống mấy khối tinh thạch, kỳ quái nhìn khe hở, khe hở này làm sao càng nhìn càng không như tự mình vỡ ra. Hơn nữa, cái dạng gì từ bên trong sẽ toác ra khe hở như vậy? Chẳng lẽ... là người làm?
Cái này suy nghĩ vừa xuất hiện, bọn hắn không hẹn mà cùng cau lại lông mày, đi chưa được mấy bước, trong lòng hai người nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn lên.
Hai bên khe hở, không biết từ lúc nào đã đứng đầy người, một thiếu niên thổi huýt sáo:
- Các ngươi tốt. Không tiện, ta lại tới nữa.
- Tần Mệnh!
Sắc mặt hai người kịch biến, cái tên điên này làm sao lại ở đây? Những kẻ bên cạnh kia...
Bọn hắn đảo ánh mắt qua hai bên khe hở cả nam lẫn nữ, tâm thần đều động, mặt xám như tro, một cái tên như phát nổ chui vào trong đầu, Thiên Vương Điện!
Ai nói Thiên Vương Điện đã rời khỏi Đông Hải, chúng ta gặp quỷ sao?
- Các ngươi... Các ngươi...
Tần Mệnh nhếch miệng cười cười:
- Chúng ta, ăn cướp.
- Mẫu thân nó ngươi dám...
Một vị trưởng lão lớn tuổi chửi ầm lên, ngươi đây là nghiện làm hay sao!
Nhưng một tiếng không có hô xong đã bị hồn tơ của U Minh Vương cuốn lấy linh hồn, định tại nguyên chỗ, đồng tử phóng đại, biểu lộ dại ra, không nhúc nhích.
Mà trưởng lão còn lại kia khó khăn nuốt nước bọt, trong đầu vang ông ông, dù là hắn trầm ổn tỉnh táo, lúc này cũng thật sự khó có thể bình tĩnh, nhìn nguyên một đám Vương Hầu, tâm hắn không ngừng trầm xuống, kết thúc, kết thúc, toàn bộ kết thúc!
- Chúng ta muốn đi vào, lão ngài... Mang một đường?
Tần Mệnh chỉ chỉ phương hướng Táng Thần Đảo.
Biểu lộ trưởng lão kia hung ác, năng lượng toàn thân nháy mắt không khống chế được, hắn muốn dẫn bạo bản thân, cảnh giác Táng Thần Đảo, nhưng Thanh Long Vương sớm có chuẩn bị, một cỗ kình khí xâm nhập thân thể của hắn, cưỡng ép chế trụ năng lượng bạo động.
- Ngươi đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi, không thể theo ngươi.
- Thiên Vương Điện! Các ngươi là đang tự tìm đường chết!
Hàm răng trưởng lão kia đều phát run, con mắt che kín tơ máu. Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng đến mục đích Thiên Vương Điện tới nơi này, Táng Thần Đảo! Bọn hắn muốn cướp lấy toàn bộ Táng Thần Đảo! Nhưng chỗ đó Tru Thiên điện nghìn năm tích lũy a, hắn phẫn nộ muốn điên, lại vô lực thật sâu.