Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1742 - Chương 1742 - Bất Lão Tộc (1)

Chương 1742 - Bất Lão tộc (1)
Chương 1742 - Bất Lão tộc (1)

Tất cả mọi người dùng ánh mắt căng thẳng chú ý đầu quái vật khổng lồ đang phẫn nộ gào thét này, đã rất nhiều năm không có nhìn thấy Tru Thiên điện tức giận như thế, cũng rất nhiều năm không thấy được Tru Thiên điện bày ra năng lượng của bọn hắn đối với phía đông Cổ Hải. Bọn hắn càng hiếu kỳ lấy mục đích Thiên Vương Điện, đem gõ tỉnh đầu ngủ say cự thú này, nếu như không có đường lui thích đáng, rất có thể sẽ bị vô tình xé nát.

...

Chúng Vương Hầu xuôi theo biển sâu tiềm hành, cũng không biết tình huống bên ngoài, Nhưng Hỗn Thế Chiến Vương lại đang truy tìm lấy Vương ấn, trên nửa đường cản lại bọn hắn.

- Chiến Vương!!

Đã lâu không thấy Hỗn Thế Chiến Vương, chúng Vương Hầu kinh hỉ không hiểu, gần như không dám tin vào hai mắt của mình.

Hỗn Thế Chiến Vương trong mấy năm này thẳng tuốt không có xuất hiện, bọn hắn thậm chí đã không còn ôm hi vọng, không nghĩ tới tại lúc đặc thù này, vậy mà tìm đến bọn hắn, còn mang đến tin tức kinh người —— Tinh Tuyệt cổ đảo bị hủy, hơn một nghìn kẻ tù tội được phóng thích, bọn hắn trong ba năm sẽ hiệp trợ Thiên Vương Điện đón đánh Tru Thiên điện.

- Điện Chủ, nhị vị huynh trưởng.

Hỗn Thế Chiến Vương thu liễm khí thế hùng hồn, cao gầy tháo vát, lồng ngực vạm vỡ, cho người ta loại cảm giác dũng mãnh vạn người khó địch, hắn tướng mạo đường đường, hai mắt lãnh nhược băng lạnh, hai lông mi cong hoàn toàn giống mực đen, khóe miệng hơi vểnh, có cỗ nghiêm nghị tà khí.

- Những năm này ngươi đã đi đâu?

Thanh Long Vương trùng trùng điệp điệp vỗ vỗ vai Hỗn Thế Chiến Vương, hảo tiểu tử, khí tức so với năm đó càng cường thịnh, ngay cả vị huynh trưởng hắn đây đứng ở trước mặt hắn đều có loại áp lực mơ hồ.

- Đi Thiên Đình đại lục một chuyến, xảy ra chút ngoài ý muốn, hai tháng trước vừa trở lại Cổ Hải.

Hỗn Thế Chiến Vương rời khỏi Cổ Hải đã rất nhiều năm, cũng là hồi lâu không có liên hệ cùng các Vương Hầu, nhìn lần lượt từng gương mặt quen thuộc, ấm áp đã lâu tràn đầy trái tim, một loại cảm giác nhìn thấy thân nhân, một loại cảm giác nhẹ nhõm như về nhà. Hắn cũng là sau khi trở về mới hiểu rõ Thiên Vương Điện xưa nay điệu thấp vậy mà lại liên hiệp, mà đã danh chấn Cổ Hải.

Chính hắn cũng cảm thấy thật đáng tiếc khi đã bỏ lỡ hai năm ban đầu kia, hai năm máu nóng hào hùng lại bi tình khó khăn.

- Trách không được a, chúng ta vẫn luôn triệu hoán ngươi nhưng đều không có đáp lại, ta còn tưởng rằng tiểu tử ngươi bị nhốt ở nơi nào, tỷ tỷ ta vẫn còn muốn tìm thời gian đi cứu ngươi đây này.

Thiên Đao Vương cùng Hỗn Thế Chiến Vương là đồng kỳ Phong Vương, năm đó hai người cũng là tranh đấu lợi hại, nhưng mà thiên phú Hỗn Thế Chiến Vương chính xác nghịch thiên, đã nhiều năm như vậy, Thiên Đao Vương rốt cục cũng tiến vào Thiên Võ, mà Hỗn Thế Chiến Vương từ mười năm trước đã dẫn dắt chúng vương.

- Ngươi cứu ta? Chỗ kia ngươi vào cũng không vào được.

- Làm sao, thiên phú thăng cao nên hung hăng càn quấy? Xem thường tỷ tỷ?

- Không phải xem thường, liền cái tính cách nóng nảy này của ngươi, đừng có lại đem ngươi góp đi vào.

Hỗn Thế Chiến Vương cười cười, liếc mắt sang Tử La vương:

- Đã nhiều năm như vậy, còn không có bắt được đây này. Lại không ra tay, ngươi đều già.

- Ra tay cái gì, người điên thế này ai dám muốn a? Nàng muốn gả, ta còn chưa hẳn muốn thành thân đây này.

- Chán sống!

Thiên Đao Vương nổi giận quát lên, dung nhan tựa thiên tiên, dáng người nóng bỏng cuồng mãnh, thời điểm không mở miệng khuynh quốc khuynh thành mê say chúng sinh, một khi mở miệng, cái khí thế nóng nảy kia quả thực để cho người ta chống đỡ không được.

Tử La vương vội vàng xua tay:

- Muốn thành thân! Muốn thành thân còn không được ư! Mau thu đao lại!

- Có ý gì, ai muốn gả cho ngươi, làm xuân thu đại mộng sao!

- Không cưới, không cưới nữa. Ngươi nam tử, ngươi lợi hại, ta gả cho ngươi được không?

- Cái kia còn kém... Phi! Ngươi thật ngứa da?

- Ha ha...

Chúng Vương Hầu lắc đầu cười to, vội vàng ngăn Thiên Đao Vương đang muốn nổi đóa lại, bằng không thì nàng thực sự thu thập Tử La vương.

Hỗn Thế Chiến Vương mỉm cười cười khẽ, thật lâu không có cảm nhận bầu không khí thế này, hắn nhìn về phía Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình đằng sau chúng Vương Hầu.

- Bất Tử Vương, Thanh Liên Vương?

- Gặp qua huynh trưởng!

Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình chắp tay hành lễ, đều hiếu kỳ nhìn vị Chiến Vương mạnh nhất Thiên Vương Điện mà các Vương Hầu thường nói này.

Thiên Đao Vương một trái một phải ôm lấy Tần Mệnh cùng Nguyệt Tình:

- Đến đây, tỷ tỷ giới thiệu cho ngươi, phu thê son này thật không đơn giản. So với ngươi lợi hại hơn nhiều, ngươi đừng luôn một bộ dạng Thiên lão đại địa lão nhị lão Tam.

- Hỗn ca có cái tư thế kia? Nói là ngươi sao.

Thanh Hải Vương nghiêm túc ăn nói khó có được vui đùa.

- Hỗn ca?

Đồng Ngôn sững sờ, suýt chút nữa bật cười.

- ‘Bất Tử Vương’ Tần Mệnh, chưa đủ ba mươi tuổi đã Thánh Võ tam trọng thiên, người mang Thượng Cổ Thôn Lôi Thuật, Lôi Bằng truyền thừa, lại là thể võ khó lường, lợi hại không? ‘Thanh Liên Vương’ Nguyệt Tình, nhìn cái thân này, nhìn bộ dáng này, nhìn khí chất này, liền hỏi ngươi có đẹp hay không.

Mọi người lắc đầu cười khổ, chỉ có ngươi mới giới thiệu được như này.

- Lợi hại nhất chính là, Thiên Đạo truyền thừa!

Ánh mắt Hỗn Thế Chiến Vương ngưng trọng, nhìn chằm chằm chặt chẽ Nguyệt Tình, áo nghĩa! Nàng vậy mà tu luyện áo nghĩa! Đây chính là thứ vượt qua lực lượng võ pháp mà những thiên tài cấp chí tôn tại Thiên Đình đại lục kia mới có tư cách cùng năng lực tu luyện. Tại Thiên Đình đại lục tu luyện rèn luyện những năm này, cảm xúc sâu nhất trong hắn đúng là cái này. Những cường giả tu luyện áo nghĩa kia đều được xưng là thiên tuyển chi tử, thay Thiên Đạo chúa tể chúng sinh, bởi vậy có thể thấy được thực lực của bọn hắn cường đại.

Bình Luận (0)
Comment