Chương 1769: Không Quen Biết Nhau (1)
Chương 1769: Không Quen Biết Nhau (1)
- Hôm nay, nợ ta, đều bổ sung.
Yêu Nhi thổ khí như lan, dịu dàng cười khẽ, nàng nằm nghiêng trên giường dây mềm, phong thái uyển chuyển không gì sánh được như là đoàn lửa cháy bừng bừng nện vào con mắt Tần Mệnh, trong nháy mắt trêu chọc lên vô tận dậy sóng.
Giờ này khắc này, đã không cần nói nhiều cái gì, Tần Mệnh thâm tình mê say ngưng mắt nhìn lấy kiệt tác của ông trời.
- Yêu Nhi thuộc về chàng, tất cả đều là của chàng.
Ngắn gọn nỉ non, si ngốc nói cười, như là một ngọn hỏa diễm đốt lên cỏ khô mang dầu, lập tức hóa thành lửa cháy hừng hực bừng bừng, trong nháy mắt muốn đem người ta hóa thành khói bay.
Yêu thương lao nhanh gào thét như là nước lũ mở cống, một phát không thể cứu vãn.
Bên trong lục quang hoa mỹ, hai bóng người dây dưa cùng một chỗ.
Hai người toàn bộ buông ra bản thân, cái gì cũng đều không muốn, cái gì cũng không hỏi, toàn thân hưởng thụ lấy phóng túng cùng tình cảm đậm đặc đã lâu. Một màn này, dường như về tới Lôi Đình cổ thành nhiều năm trước, về tới thời điểm hai người cũng còn trẻ nhưng lại kích tình như lửa.
Đồng Ngôn sau khi xuất quan liền lâm vào một loại trạng thái phấn khởi cực độ, Thánh Võ tam trọng thiên! Hai mươi tám tuổi! Thành tích kiêu người cỡ nào a! Có thể nói là người nhỏ nhất tuổi trong tất cả trưởng bối còn sống của Tử Viêm Tộc đạt đến cảnh giới này. Mặc dù trên thực tế bởi vì trong Hắc Giao chiến thuyền tu luyện qua thời gian rất lâu số tuổi thật sự đã qua ba mươi, nhưng ít nhất trong ánh mắt người khác hắn là hai mươi tám a.
Bí thuật truyền thừa của Tử Viêm Tộc, Thanh Đồng Cổ Đăng trong khí hải, vài món trọng bảo lấy được ở bên trong Táng Thần Đảo, đều khiến thực lực Đồng Ngôn đạt đến một loại trình độ ngay cả chính hắn đều thật không thể tin được.
- Thê tử của ta đâu? Nhanh đi kêu các nàng đến, chiêm ngưỡng phong thái nam tử của các nàng.
Đồng Ngôn đứng trên bàn đá, vẻ mặt hưng phấn hét lớn.
- Ai là lão bà của ngươi?
Đồng Hân hết cách với hắn, cái bộ dạng gào to này nào có điểm tư thái thiếu chủ Tử Viêm Tộc, đều nhanh ba, còn như là hài tử chưa trưởng thành.
- Cơ Dao Hoa Cơ Dao Tuyết a.
Đồng Ngôn thả người nhảy xuống, búng tay với Tú nhi ngoài viện:
- Tú nhi, nhanh đi, kêu người đến cho ta, thuận tiện kêu tiểu đệ ta thê tử bất nam bất nữ kia đến, ta kích thích hắn, để cho hắn nhìn xem cái gì gọi là chân nam tử.
- Trước đừng đi. Ngươi xác định thật sự muốn thành thân?
Đồng Hân hô dừng Tú nhi, chăm chú nhìn Đồng Ngôn.
- Ngươi đều hỏi mấy lần? Tưởng ta là nói đùa đấy sao? Trong tộc không phải đều đã định rồi a, quan hệ thông gia! Ta! Cơ Dao Hoa, Cơ Dao Tuyết!
Đồng Ngôn hiện tại toàn thân dậy sóng, kích động mà phấn khởi. Vừa nghĩ tới hai vưu vật hoạt sắc sinh hương kia, một cỗ tà hỏa từ trong đan điền vù vù tán loạn. Địa Hoàng Đảo đã gia nhập liên minh, quan hệ thông gia chính thức xác định, hai vưu vật diễm quan Cổ Hải Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết kia rốt cục muốn trở thành nữ tử của hắn.
Đồng Hân thận trọng nhắc nhở Đồng Ngôn:
- Đây là cưới thê tử, không phải tùy tiện chơi đùa. Nếu như tương lai ngươi tiếp nhận tộc trưởng, các nàng chính là tộc trưởng phu nhân kiên cố.
- Ai nói ta muốn tùy tiện chơi đùa. A, ngươi là chú ý thanh danh hai nàng a.
Đồng Hân đương nhiên chú ý, nàng thay Đồng Ngôn tưởng tượng qua rất nhiều loại hình thê tử, nhưng bên trong tuyệt đối không có Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết như vậy. Yêu mị nhiều vẻ, khôn khéo nhưng lại ác độc, là Lang Độc Hoa có tiếng Cổ Hải, xinh đẹp là đủ xinh đẹp, tươi đẹp là đủ tươi đẹp, nhưng nữ tử như vậy chỉ có thể dùng để nhìn, cũng tuyệt đối không thể tướng mạo tư thủ.
- Tỷ, ta lần này là thật động tâm.
- Ngươi thích các nàng?
- Ngươi nhìn cái bộ dạng xao động ta này, không là thích thì là cái gì?
- Ngươi đây là động dục!
Mã Đại Mãnh nghiêng người dựa vào dưới gốc đại thụ, hưởng thụ lấy mấy khô lâu dốc lòng vuốt ve mát xa, không chút khách khí đả kích.
- Chơi khô lâu của ngươi đi, ngươi đầu ngu não ngốc biết cái gì.
Đồng Ngôn nhấc tảng đá lên, đánh qua Mã Đại Mãnh.
Khô lâu uy mãnh như là thị vệ như đứng ở bên cạnh, rút đao chém phát, nhẹ nhõm bổ tảng đá, Mã Đại Mãnh thoải mái nhàn nhã từ từ nhắm hai mắt, hưởng thụ xoa bóp:
- Ngươi đâu chỉ là động dục, ngươi là khát khao! Không phải ta nói ngươi, loại nữ tử như Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết này, trừ phi các nàng chủ động truy cầu ngươi, nếu không ngươi đã nhận được người cũng không chiếm được tâm. Tuy nhiên muốn một mực khăng khăng loại nữ tử kia, không nói ta xem thường ngươi, ngươi còn không có cái mị lực kia như Tần Mệnh.
- Cái này không cần ngươi hao tâm tổn trí, hai con bướm xinh đẹp Cơ Dao Hoa Cơ Dao Tuyết kia, nhất định sẽ bị ngọn lửa cháy bừng bừng ta đây hấp dẫn.
- Việc này ngươi còn phải nghiêm túc cân nhắc suy nghĩ, đừng nóng vội làm quyết định.
Đồng Hân từ đầu đến cuối đều không tán thành chuyện hôn sự này, nhưng không biết Đồng Ngôn đắp sai sợi gân nào, nhiệt tình càng ngày càng tăng vọt, nàng cũng hoài nghi Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết có phải đã đánh mê hồn dược gì với hắn hay không.
- Ngươi nhìn không tốt?
- Hoàn toàn nhìn không tốt.
Đồng Hân thái độ kiên quyết.
- Chuyện ngươi cùng Tần Mệnh ta còn nhìn không tốt đây này! Tú nhi, nhanh đi.
- Muốn đi bản thân đi, ta mới không đi a.
Tú nhi rên rỉ.
- Ôi, tiểu nha đầu lợi hại, dám chống đối ngài.
Tú nhi quay đầu qua một bên:
- Các nàng lại không phải là cái gì của ngài, dựa vào cái gì lại để cho ngài gọi liền đến đuổi liền đi.
- Cái kia cũng đúng, bản thân ta đi.
Đồng Ngôn thả người nhảy lên, chạy trốn ra ngoài.
- Ha ha, Cơ Dao Hoa Cơ Dao Tuyết, ca ca ta đến đây.
Đồng Hân bất đắc dĩ lắc đầu, quá không bớt lo.
- Nguyệt Tình muội muội, ngươi nói Đồng Ngôn là thật tâm, hay là gặp dịp thì chơi đùa giỡn?
- Ta thấy là thật sự đi.
- À?
- Đồng Ngôn thích khiêu chiến, cũng thích kích tình. Nữ tử ôn nhu, hắn sẽ không thích, nữ tử ưu nhã, cũng không hợp xứng, ngọt ngào đáng yêu, hắn càng không thích hợp.