Chương 1816: Đại kịch biến - Phế Tích
Chương 1816: Đại kịch biến - Phế Tích
Địa Hoàng Huyền Xà vang lên, đơn giản tránh đi, nhưng mà chuôi thạch tiễn tráng kiện này như là có sinh mạng, đột nhiên đảo ngược, đuổi theo nó đánh đi qua. Đầu Địa Hoàng Huyền Xà đều không có về, lông đuôi bãi xuống, tùy ý đến nhẹ nhõm nứt vỡ, nổ thành năng lượng màu vàng nâu đầy trời.
Địa Hoàng Huyền Xà xiên ngang trời cao, phun ra lửa trắng đối với nam tử kia.
- Yêu xà nho nhỏ... A... Đây là cái gì... A...
Bạch Hỏa dính vào người, nhưng lại làm sao đều vung không đi, hừng hực bùng cháy, càng ngày càng mạnh mẽ, giống như đang hấp thu lấy linh lực của hắn đốt lấy thân thể của hắn, ngắn ngủi mấy hơi, sống sờ sờ đốt thành tro bụi.
- Không!!
Tộc nhân xung quanh tế đàn kinh hãi gần chết, đây là yêu vật gì, vậy mà có thể xem trưởng lão Thánh Võ Cảnh như không có gì, một ngụm lửa trắng phun chết.
Địa Hoàng Huyền Xà thét dài, một đầu đâm về phía tế đàn!
Hành động phá huỷ của Tần Mệnh, Đồng Hân cùng đám người tiến hành thuận lợi, từng tòa tế đàn bị bọn hắn cuồng oanh tấn công mà phá hủy, những nơi đi qua, đều đầy phế tích cùng tử thi. Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đù có thể thành công, có chút tế đàn cường đại gần đó chiếm cứ rất nhiều cung phụng cùng mãnh thú, ương ngạnh chống cự lại bọn hắn đột kích, liều chết thủ hộ tế đàn.
Bọn người Thanh Long Vương, Đồng Lập Đường loạn chiến dần dần bị ngăn trở, bọn hắn mặc dù người đông thế mạnh, nhưng dù sao cũng vừa mới trải qua tham chiến cùng Chí Tôn Kim Thành, lại tăng thêm nghìn dặm tập kích, mỗi người đều có tiêu hao, rất nhiều người trọng thương tại thân. Bái Nguyệt tộc mặc dù nhận đến tập kích, nhưng cũng là ‘Dĩ dật đãi lao’, lại tăng thêm trên mấy trăm vạn tộc nhân hình thành Huyết Nguyệt đại trận ảnh hưởng, toàn bộ lâm vào cuồng loạn điên cuồng, không muốn sống mà chặn đánh lấy.
Từ sáng sớm đến giữa trưa, Bạn Nguyệt quần đảo toàn diện lâm vào loạn chiến, mỗi một hòn đảo đều biến thành chiến trường, các nơi đại chiến đến sôi trào.
Bái Nguyệt tộc lọt vào nguy cơ sinh tử lớn nhất gần ngàn năm qua.
Kim Linh tộc!
Sáu đại hải tộc ẩn núp chờ đợi, nôn nóng nhìn qua phương xa. Trước ánh bình minh phấn khởi cùng kích động, nhưng trong khi chờ đợi qua đi toàn bộ hầu như không còn, mà chiếm lấy chính là bất an cùng lo nghĩ.
Nếu như là Tử Viêm Tộc thay đổi kế hoạch hành động, phải chờ tới ngày mai lại đến, ngược lại là còn có thể chấp nhận, nghìn lạn lần đừng lui về Xích Phượng Luyện vực, hay hoặc xảy ra những chuyện ngoài ý muốn khác.
Mấy cái lão tộc trưởng Kỷ Nhân Kiệt tâm tính rất sâu, có thể nhịn được, nhưng những người khác đều ngồi yên khó an. Vì cái gì lại khác thường, huống chi lại là khác thường như vậy. Một cuộc chiến quyết định vận mệnh tập kích, Tử Viêm Tộc tuyệt đối không có khả năng xảy ra độ lệch gì, sở dĩ cũng không đến, nhất định là có việc.
- Báo!!
Một thị vệ Kim Linh tộc cưỡi mãnh cầm xông lên hòn đảo, không đợi mãnh cầm dừng lại, liền trực tiếp xoay người, từ hơn trăm thước không trung rơi xuống, sau khi rơi xuống dất liên tiếp quay cuồng, gần như là lăn đến trước mặt lão tộc trưởng Kim Linh tộc.
- Còn ra thể thống gì!
Lão tộc trưởng Kim Linh tộc giận dữ mắng mỏ, nhưng trong lòng lại lộp bộp một cái.
Kỷ Nhân Kiệt cùng các lão tộc trưởng đều hơi cau lông mày lại không thể tra, ánh mắt tang thương đến sâu xa toàn bộ rơi xuống trên người hắn.
Đột nhiên bị nhiều đại nhân vật tập trung như vậy, thị vệ kia lập tức rối loạn tâm thần, nhưng chuyện mang trọng đại, vấn là chịu đựng lấy sợ hãi rung giọng nói:
- Có khách thuyền từ phương hướng Chí Tôn Kim Thành đến, tại nơi chiến tướng Hoàng Đạo Lương của ta ẩn núp, bị ngăn hỏi thăm, kết quả...
- Nói!!
Sáu vị lão tộc trưởng gần như đồng thời quát lớn, sắc mặt đều trở nên u ám không gì sánh được, trong đôi mắt sâu xa nổ bắn ra cường quang khiếp người.
Chí Tôn Kim Thành? Chỗ đó có thể xảy ra vấn đề gì?
Thị vệ quỳ phủ phục xuống đất, thanh âm run rẩy:
- Chí Tôn Kim Thành tối hôm qua bộc phát đại loạn, duy trì mấy canh giờ, đến rạng sáng mới dừng lại!
- Đại loạn, đại loạn gì, nói rõ ràng cho ta. Hoàng Đạo Lương ở đâu, làm sao không tự thân qua đến báo cáo.
- Tình huống cụ thể không có ai biết. Hải vực phụ cận Chí Tôn Kim Thành sóng lớn ngập trời, mưa to mưa như trút nước, rất không bình thường, nhiều thuyền chở khách gần đó đều mất tích thần bí, chỉ có rời đi rất xa mới tránh thoát một kiếp. Hoàng Đạo Lương chiến tướng đã tự thân dẫn người đi Chí Tôn Kim Thành, lệnh thuộc hạ qua đến thông báo, thỉnh cầu làm chuẩn bị xấu nhất.
Sáu vị lão tộc trưởng giấu hai tay ở bên trong ống tay áo đều chậm rãi nắm chặt, trầm mặt nhìn về phía phương hướng Chí Tôn Kim Thành.
Đại loạn? Chí Tôn Kim Thành đại loạn?
Chẳng lẽ là trước khi xuất chiến, Tử Viêm Tộc phát hiện sơ hở gì? Hay là Chí Tôn Kim Thành kềm nén không được kích động, lộ ra dấu vết gì?
Đáng giận đáng giận!! Đến cùng đã xảy ra chuyện gì!
Chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất? Hoàng Đạo Lương dám phái người về nói như vậy, rất có thể đã có phán đoán của mình, nhưng cần một cái chứng cứ ‘Mắt thấy mới là thật’.
- Chẳng lẽ Tử Viêm Tộc đã khám phá ra cục này?
Kỷ Nhân Kiệt lo lắng nhất đúng là cái này, nhưng đại chiến sắp tới, Bách Lý Phương Thần nên hiểu được khống chế, đối với hải tộc mà nói, đây chỉ là một trận chiến phục kích, đối với Chí Tôn Kim Thành mà nói, chính là sống hay chết, suy bại cùng hưng thịnh, người của Bách Lý gia tộc nên không đến mức phạm ngu xuẩn, càng không khả năng rõ ràng lộ ra sơ hở.
- Từ nơi này đến Chí Tôn Kim Thành, lại từ nơi đó trở lại mất một đoạn thời gian , chúng ta liền một mực chờ ở đây sao?