Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1837 - Chương 1837: Các Ngươi Cứu Cục, Ta Cứu Người (1)

Chương 1837: Các ngươi cứu cục, ta cứu người (1) Chương 1837: Các ngươi cứu cục, ta cứu người (1)

- Cẩn thận ngẫm lại, Đồng Ngôn có đột nhiên rất suy yếu hay không?

Tần Mệnh nghiêm túc nhìn các nàng, ánh mắt trở nên lăng lệ ác liệt.

Cơ Dao Hoa thấy thái độ của Tần Mệnh rất chân thành, cẩn thận suy nghĩ:

- Còn thật có mấy lần, đột nhiên vô cùng suy yếu, nhưng chỉ chớp mắt liền khôi phục. Lần đầu tiên chú ý tới là tại mười ngày trước, về sau lại xuất hiện qua mấy lần.

- Như thế nào?

Mã Đại Mãnh nhân lúc qua đến, có cái gì không đúng sao?

- Đồng Hân cũng có qua!

- À?

Mọi người hai mặt nhìn nhau, bây giờ liền có vấn đề.

Tần Mệnh dùng sức dùng tay vuốt mặt, trong phòng nôn nóng. Đồng Ngôn Đồng Hân thậm chí có bệnh trạng như nhau, chẳng lẽ là trúng độc? Nhưng hắn đã thay Đồng Hân đã kiểm tra thân thể một lần, không có phát hiện vấn đề gì, hơn nữa dùng Tử Viêm Huyết Mạch của Đồng Ngôn Đồng Hân, độc tố nhập vào cơ thể liền bị đốt cháy luyện hóa, rất khó ăn mòn đến bọn hắn.

Nhưng nếu như là trúng độc, bọn hắn hẳn là thống khổ ngã xuống, hoặc là bị đoạt tính mạng, làm sao lại cuốn lấy lão nhân cùng Dương Sơn rời khỏi?

Cơ Dao Hoa cùng Cơ Dao Tuyết nhìn Tần Mệnh đi tới đi lui, trong lòng lo lắng căng thẳng, các nàng đã bắt đầu tiếp nhận Đồng Ngôn, từ lúc ban đầu là ‘Cam chịu số phận’, về sau là ‘Cảm động’, lại sau đó là lần lượt vuốt ve an ủi cùng tình cảm đậm đặc dần dần biến hóa, các nàng có thể cảm nhận được Đồng Ngôn là thật sự mê luyến các nàng, hơn nữa nguyện ý chiếu cố các nàng, đối với các nàng mà nói, cái này cũng đã đủ, muội muội Cơ Dao Tuyết thậm chí đã có phần tình ý đối với Đồng Ngôn.

Đồng Đại nói:

- Ngươi nghĩ tới điều gì, nói ra để mọi người cùng nhau thảo luận a.

Mã Đại Mãnh xô đẩy hắn một tay.

- Đừng quấy rầy hắn.

Tần Mệnh có chút giương đầu, hít thở thật sâu, Tru Thiên điện... Lão nhân... Đồng Ngôn Đồng Hân... Trúng độc... Khống chế... Nguyên một đám từ ngữ trong đầu thổi qua, xâu chuỗi lẫn nhau dây dưa lẫn nhau, nhưng lại làm sao cũng đều nghĩ không ra đầu mối.

Tất cả mọi người bắt đầu bất an, nhưng lại thực nghĩ không ra có thể xảy ra chuyện gì.

Nguyệt Tình bỗng nhiên nói:

- Đổi con tin.

Tất cả mọi người nhìn về phía Nguyệt Tình:

- Đổi con tin gì?

- Phía đông Cổ Hải, lần Đồng Ngôn Đồng Hân bị bắt kia. Có phải là từ khi đó đã bị Tru Thiên điện tính kế hay không?

- Ý của ngươi là, Tru Thiên điện đã tại khi đó khống chế Đồng Ngôn Đồng Hân?

- Đây là một loại khả năng.

Nguyệt Tình lúc ấy cũng cảm giác Tru Thiên điện thả người thả đến có chút dễ dàng.

Ánh mắt Tần Mệnh lập loè, đột nhiên xông ra phòng luyện đan, chấn mở cánh chim màu vàng, nổ bắn ra trời cao.

- Ngươi đi đâu?

Đám người Mã Đại Mãnh lao nhanh ra, cũng theo sát lấy bay lên không, đuổi theo.

Tần Mệnh bay vọt năm hòn đảo, đi tới nội hồ bỏ neo Hắc Giao chiến thuyền, xuyên qua bình chướng, đi vào khoang thuyền.

Bọn người Bạch Tiểu Thuần, Tiếu Thần Nhi đều ở trong đây bế quan, năng lượng cùng hồn lực nồng đậm trôi giạt trong khoang thuyền, như là vô số dây lụa đang phất phới, sáng lạn nhiều vẻ. Bên ngoài mười ngày, nơi này đã là năm mươi ngày, hơn nữa hoàn cảnh yên tĩnh vững vàng, rất thích hợp để bọn hắn bế quan tu luyện.

Tần Mệnh ngồi xổm trước mặt Bạch Tiểu Thuần, ho nhẹ vài tiếng:

- Tỉnh dậy chứ? Thỉnh giáo một vấn đề.

Bạch Tiểu Thuần hô hấp đều đều, tĩnh như xử nữ, toàn thân bốc hơi lấy ánh huỳnh quang, thổi bay lấy mái tóc dài cùng y phục của hắn.

- Hỏi.

- Ngươi có phát hiện Đồng Ngôn Đồng Hân có chút vấn đề hay không.

- Có.

Bạch Tiểu Thuần tùy ý lại dứt khoát trả lời, ngược lại làm cho Tần Mệnh khẽ giật mình.

- Vấn đề gì?

- Ngươi hỏi tới vấn đề gì?

- Ta hoài nghi, Đồng Ngôn Đồng Hân bị người khác khống chế.

Bạch Tiểu Thuần thoáng hít hơi, hai tay huy động, hấp thu năng lượng xung quanh, chậm rãi đè về thân thể, hắn mở ra con mắt xinh đẹp sáng ngời:

- Xảy ra chuyện gì?

Tần Mệnh giới thiệu đơn giản.

- Khả năng Đồng Ngôn Đồng Hân bắt cóc lão nhân cùng Dương Sơn chạy đi, cụ thể là tại đêm khuya ba ngày trước. Ở trước đó, Đồng Ngôn cùng Đồng Hân đều xuất hiện qua bệnh trạng suy yếu, đến đột nhiên, đi cũng nhanh.

Tần Mệnh nhìn Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn Tần Mệnh, hai người yên lặng trừng mắt nhìn một lát.

- Ngươi tỉnh dậy chưa?

Tần Mệnh quơ quơ tay trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

- Ta hiểu được.

Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên liếm liếm bờ môi bản thân, nở nụ cười.

- Hiểu cái gì?

- Đồng Ngôn khả năng thật bị người khác khống chế.

- Câu đã hiểu rõ này của ngươi... Là có ý gì?

- Ta vài ngày trước đã thêu qua Âm Dương Tú cho hắn.

- Cái gì?

Tần Mệnh nghẹn ngào hô to, con mắt trừng đến căng tròn, dù là hắn trầm ổn tỉnh táo, lúc này cũng không thể bình tĩnh.

Bạch Tiểu Thuần mỉm cười:

- Không có luyện thành? Ta vứt bỏ.

Tần Mệnh hay là không thể tin được lỗ tai của mình:

- Ngươi vậy mà lại Âm Dương Tú cho Đồng Ngôn?

- Hắn thiên phú rất không tồi, tính cách rất tươi sáng rõ nét, ta nhìn rất thích.

Bạch Tiểu Thuần như là đang nói thích một mỹ nhân, ánh mắt kia cùng nụ cười tươi kia, rõ ràng chính là thật tâm thích, lại bởi vì không thể đến cùng một chỗ nên có chút ít tiếc nuối.

Tần Mệnh co rút khóe mắt lại, rất thích hay sao? Lời này từ trong miệng Bạch Tiểu Thuần nói ra làm sao nghe không được tự nhiên như vậy.

- Nhưng đó là bằng hữu của ta.

- Đúng vậy a, ta dừng tay.

- Ngươi làm sao có thể...

Tần Mệnh nói xong câm miệng, cái tên này năm đó ngay cả hắn đều muốn thêu, đừng nói Đồng Ngôn, nếu quả thật có cơ hội, hắn khả năng ngay cả Đồng Lập Đường đều thêu rồi.

- Ngươi bây giờ có thể thêu cảnh giới cao hơn so với ngươi hay sao?
Bình Luận (0)
Comment