Chương 1844: Uy lực Xích Phượng
Chương 1844: Uy lực Xích Phượng
- Dạ Ma tộc không sợ hải tộc!
- Hiện tại Cổ Hải không còn là Cổ Hải năm đó. Đi qua hải tộc mấy ngàn năm tẩy não, đã trở thành ác ma trong lòng chúng sinh chúng ta, một cái hải tộc, chúng ta không sợ, nhưng toàn bộ Cổ Hải thì sao? Lực lượng chúng ta bây giờ, kết quả đối lên hải tộc không phải lưỡng bại câu thương chính là một cái thắng thảm, đến lúc đó, toàn bộ Cổ Hải đều có thể sẽ nhào lên, đem chúng ta phá tan thành từng mảnh. Chúng ta cần một minh hữu, trước kia là Thiên Vương Điện, hiện tại... Xích Phượng Luyện vực.
Thiếu niên mặc áo đen mặt không biểu tình trên mặt nhìn không ra cái gì, nhưng sâu trong đôi mắt tinh hồng, ngẫu nhiên hiện lên vài tia tinh mang, lại biểu hiện ra nội tâm hắn kiên định.
Dạ Ma tộc bỏ bao công sức vô số năm tháng, trả một cái giá cực lớn đánh rách tả tơi ‘Mê Thiên Hỗn Độn Đại Trận’, khống chế Long Hoàng Trấn Ma Bi, đẩy lui Hoang Thần Tam Xoa Kích, vốn tưởng rằng có thể lại thấy ánh mặt trời, nhưng lực lượng trấn thủ của hải tộc tại chỗ đó quá cường đại, ‘Mê Thiên Hỗn Độn Đại Trận’ mặc dù vỡ tan, nhưng vẫn là có được lực lượng phong ấn khủng bố.
Dạ Ma tộc liên tục chống lại tám năm, đến bây giờ vẫn không thể hoàn toàn phá hủy Mê Thiên Hỗn Độn Đại Trận, mà còn trả một cái giá lớn, cũng đã để cho bọn hắn ăn không tiêu. Cho nên, hiện tại phải từ bên ngoài tấn công mạnh, nội ứng ngoại hợp, mới có thể triệt để phá vỡ Mê Thiên Hỗn Độn Đại Trận.
Hắn, cần một trợ thủ cường đại.
Nam tử áo trắng thu liễm nụ cười.
- Ngươi là hoàng tử, ngươi tới quyết định. Hoàng đế đã đợi không được, tộc nhân cũng đã không thể chờ đợi được muốn đi ra.
Nam tử áo đen đứng dậy:
- Tìm Tần Mệnh nói chuyện, do hắn ra mặt, thích hợp nhất.
- Tần Mệnh... Tần Mệnh...
Nam tử áo trắng nhắc tới mấy lần, ha ha cười khẽ:
- Duyên phận kỳ diệu, năm đó một hồi vô tình gặp được, ngươi có nghĩ qua hắn sẽ có thành tựu của ngày hôm nay sao?
- Đứng lại! Người đến người phương nào, báo tên tuổi!
Thuyền nhỏ vừa tới gần Xích Phượng Luyện vực, hơn mười vị chiến sĩ cưỡi hắc ngư ngăn cản bọn hắn.
Hắc ngư hung mãnh, toàn thân trải rộng vảy đen, như là áo giáp trên thân thể, toàn thân ‘Bùng cháy’ lấy hắc khí bừng bừng, như là ác thú từ trong Địa ngục giết ra đến, rậm rạp chằng chịt răng nanh như muốn kéo dài đến trong cổ họng, nhìn thấy mà giật mình.
Tuy nhiên, thời điểm nam tử áo trắng đảo ánh mắt đảo qua chúng, hơn mười đầu hắc ngư to lớn hung mãnh này vậy mà sợ hãi lui về phía sau, bất an gầm nhẹ. Thị vệ trên người chúng nó vội vàng trấn an, nhưng lại làm sao cũng đều ngăn không được, bọn hắn kinh dị không định nhìn hai nam tử trên thuyền nhỏ.
- Bạn cũ tới chơi, xin gặp Tần Mệnh.
Thiếu niên mặc áo đen ở khoảng cách gần nhìn Xích Phượng Luyện vực kéo dài gần trăm dặm, mấy chục ngọn núi lửa cổ xưa cực lớn liên tiếp đến cùng một chỗ, thoạt nhìn rất dịu dàng yên tĩnh, nhưng ai cũng đều có thể cảm nhận được phía dưới hòn đảo áp chế năng lượng khủng bố, một khi dẫn bạo, nham tương cuồn cuộn lửa đến từ đáy Cổ Hải sẽ tại trước tiên bao phủ Xích Phượng Luyện vực, phóng xuất ra năng lượng khủng bố như hủy thiên diệt địa.
Ngay cả hắn đều muốn thừa nhận, tiên liệt Tử Viêm Tộc có thể chiếm lấy cùng lúc cải tạo một ‘Bảo địa’ ‘Hung địa’ như vậy, thật sự là cử chỉ sáng suốt. Trải qua hơn nghìn năm gầy dựng, cái mảnh cổ xưa núi lửa này đã in dấu thật sâu ấn ký Tử Viêm Tộc, cũng theo chân bọn họ giao hòa đến cùng một chỗ. Nham tương muôn đời dưới đáy biển giống như là huyết dịch Tử Viêm Tộc, cuồn cuộn không ngừng, từ cổ chí kim không nghỉ.
- Các ngươi muốn gặp Tần công tử?
Thị vệ thủ lĩnh là một vị cung phụng khác họ của Tử Viêm Tộc, cẩn thận đánh giá bọn hắn trong chốc lát:
- Tên gọi là gì?
- Triệu Lệ.
- Các ngươi là cái gì của hắn?
Nam tử áo trắng nói:
- Mời Tần Mệnh đi ra, hắn nhìn một cái sẽ biết.
- Thật có lỗi, Tần công tử không tại Xích Phượng Luyện vực.
- Đi đâu?
- Không thể trả lời.
Nam tử áo trắng cười nhạt một tiếng:
- Nếu không... Ta giết đi vào thử xem?
Bọn thị vệ cưỡi hắc ngư lập tức lui về phía sau, kéo ra khoảng cách sẵn sàn trận địa đón địch:
- Không muốn sống, cứ việc thử xem.
Nam tử áo trắng mắt nhìn thiếu niên mặc áo đen, khóe miệng nhếch lên, miệng lộ ra hàm răng đầy sắc nhọn.
- Ầm ầm!
Một tiếng bạo hưởng, biển trời kinh hãi, thanh âm to lớn nương theo lấy âm triều dữ dội, cuộn sạch tám phương, tầng mây trên không trung vỡ vụn, đại dương mênh mông quay cuồng dữ dội, núi lửa quần đảo rộng lớn đều lắc lư.
Đám hắc ngư cùng bọn thị vệ can đảm muốn nứt, bị tiếng nổ lớn chấn đến khí huyết sôi trào, dường như thân thể đều muốn vỡ nát.
Sau lưng nam tử áo trắng hiện ra một mảnh sương mù vô biên vô hạn, che trời, bao phủ đại dương mênh mông, hoặc như là sóng thần khổng lồ vén trời mà lên, chật ních tầm mắt. Sâu trong sương mù, có một cái bóng mơ hồ đang quay cuồng, cực lớn không gì sánh được, rung động lòng người.
- Người nào đến Xích Phượng Luyện vực ta suồng sã!