Chương 1855: Hiến vật quý (2)
Chương 1855: Hiến vật quý (2)
- Ta thật cần thiết đi phía tây một chuyến sao ? Ta ngược lại là càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với tên Tần Mệnh kia.
- Thùng thùng !
Một hồi tiếng đập cửa đem Chung Ly Phi Tuyết từ trong trầm tư tỉnh lại.
- Người nào ?
- Tại hạ Nghiêm Hâm, mời gặp thiên tử.
Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần đứng ở ngoài cửa, giương giọng nói:
- Tán tu, ba mươi chín tuổi, Thánh Võ tứ trọng thiên, muốn đi vào dưới trướng thiên tử.
Chung Ly Phi Tuyết giương lên đôi mi thanh tú xinh đẹp, bị khơi gợi lên hứng thú. Chưa đủ bốn mươi tuổi đã là Thánh Võ tứ trọng thiên, thiên phú không tồi a. Một tán tu không có bối cảnh không có dựa vào, có thể ở trước bốn mươi tuổi tiến vào Thánh Võ tam trọng thiên cũng rất ưu tú, có thể vượt qua thứ nhất khảm tại Thánh Võ Cảnh, tiến vào tứ trọng thiên, lại vô cùng hiếm thấy. Không chỉ cần phải có thiên phú, càng phải có cơ duyên, còn phải có bí bảo nào đó dựa vào.
- Đi vào.
Chung Ly Phi Tuyết ngồi dậy ngay ngắn, một kẻ săn giết tứ trọng thiên, đáng để nàng gặp mặt.
Nơi này là Tứ Hải lâu, là sản nghiệp Bá Vương tông, bởi vì nàng đến, trong ngoài đều bí mật bố trí rất nhiều cường giả, nơi này không có gì khác nhà nàng cả.
Tần Mệnh đẩy cửa đi vào, vừa mở mắt liền thấy Chung Ly Phi Tuyết trên giường êm phía trước, không kiêu ngạo không tự ti thi lễ một cái.
- Thiên tử.
Bạch Tiểu Thuần theo đi vào, mỉm cười, thu quạt xếp:
- Thiên tử.
Chung Ly Phi Tuyết kinh ngạc trong lòng, hai người này thoạt nhìn đều thật trẻ tuổi, cũng không giống như kẻ săn giết màn trời chiếu đất lưu lạc Cổ Hải, nhất là thiếu niên áo trắng bồng bềnh kia, càng giống như là công tử nhà nào đó, da thịt ôn nhuận sáng bóng, khí chất nho nhã tiêu sái, vô cùng bất phàm.
- Người ta muốn chọn đã chọn xong, ngươi cảm thấy có tư cách gì thay thế bọn hắn ?
Chung Ly Phi Tuyết đánh giá bọn hắn, nam tử cao lớn cường tráng hẳn là tứ trọng thiên, người bên cạnh kia vậy mà mới chỉ có Địa Võ Bát trọng thiên.
Tần Mệnh đi về phía trước vài bước:
- Tại thời điểm thiên tử truyền lệnh Quản Vân Trọng chọn lựa thị vệ, ta liền đã biết, vẫn luôn ở trên hòn đảo này. Không dối gạt thiên tử, ta đối thiên tử ngưỡng mộ đã lâu, cũng hướng tới Tru Thiên điện. Ta vốn là muốn hướng Quản Vân Trọng tự tiến cử, nhưng...
Chung Ly Phi Tuyết đánh giá Tần Mệnh.
- Nơi này không có người khác.
- Nhưng Quản Vân Trọng đã lén chọn bốn người, bảy người khác tất cả đều là hắn tìm đến làm phụ gia. Ta không muốn bị người khác lợi dụng, Quản Vân Trọng cũng chưa chắc sẽ để cho ta gia nhập, cho nên mới đợi cho tới hôm nay, hy vọng có thể trực diện thiên tử.
- Quản Vân Trọng hiện tại đã là thị vệ của ta, ngươi nói chuyện có thể phải chịu trách nhiệm, nếu không...
- Ta làm sao dám nói lung tung khi đang đối mặt với thiên tử, dùng thiên tử cơ trí, nhất định sẽ phái người điều tra, đến lúc đó tự nhiên liền biết.
Chung Ly Phi Tuyết cười khẽ trong lòng, người này xem ra rất có ý kiến đối với Quản Vân Trọng a, có nên kéo hắn vào đến, chống lại Quản Vân Trọng hay không ? Ha ha, sẽ rất thú vị đi.
- Trả lời ta vừa vấn đề, ngươi có tư cách gì thay thế bọn hắn ?
- Ta có thể trở thành một thanh kiếm trong tay ngài, trảm chuyện phải trảm, chém người phải chém.
- Cái gì là chuyện phải trảm, cái gì lại là người phải chém.
- Chuyện ngài muốn trảm, người ngài muốn giết.
- Trong tay của ta đã có lợi kiếm.
Chung Ly Phi Tuyết không nhẹ không nặng cười ra tiếng, thật lâu không có gặp kẻ khúm núm nịnh bợ như vậy, cái này không phải sẵn sàng góp sức, đây là cam nguyện làm nô a. Đường đường là Thánh Võ tứ trọng thiên, vậy mà có thể để xuống tư thái, nói ra một phen như vậy, không dễ dàng a.
Người này rốt cuộc là thật muốn làm nô, hay là lòng dạ quá sâu ?
- Ta còn có một năng lực đặc thù, có thể biểu hiện ra trước thiên tử.
- Xin mời.
- Tuy nhiên...
Tần Mệnh quay đầu lại nhìn Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần hiểu ý xoay người, quan sát ngoài cửa, mới một lần nữa đóng lại, dùng sức chốt bền vững.
- Cái này là bí mật của ta, không thể bị người ngoài biết rõ, thiên tử, xin cho ta mạo phạm, có thể đến gần ngài biểu hiện ra không ?
Hắn vừa nói như vậy, Chung Ly Phi Tuyết ngược lại không cảnh giác.
Tần Mệnh xin lỗi một tiếng, đi tới gần Chung Ly Phi Tuyết, đảo mắt qua Mê Đồng Huyễn Điêu:
- Nó sẽ không tổn thương ta chứ ?
Hai con ngươi Mê Đồng Huyễn Điêu nổi lên thải quang hoa mỹ, như là vô số ánh sáng lung linh lập loè tung tóe ở bên trong, toàn thân nó lông tóc dựng đứng, lộ ra răng nhỏ sắc nhọn, nó từ trên người Tần Mệnh cảm nhận được một tia khí tức nguy hiểm.
- Ngươi đường đường là Thánh Võ tứ trọng thiên, còn sợ một Linh Yêu ?
Chung Ly Phi Tuyết nhẹ vỗ về Mê Đồng Huyễn Điêu.
Tần Mệnh tiến đến trước mặt Chung Ly Phi Tuyết, đứng lại ngoài năm bước, hai tay dùng sức nắm chặt, chậm rãi mở ra. Hai tay hiện ra đường vân màu vàng, đó là mạch máu đang tách ra kim quang, hai cỗ mê quang màu vàng tách ra tại hai bên lòng bàn tay, vô thanh xoay tròn, càng tụ càng nhiều, như là hai mảnh cơn lốc màu vàng, trải ngang tại hai tay.
Trong phòng lập tức tạo nên năng lượng chấn động kỳ dị, là khí tức sinh mệnh, hội tụ về cơn lốc màu vàng.