Chương 1865: Thiên Địa Đồng Tịch (2)
Chương 1865: Thiên Địa Đồng Tịch (2)
Còn chuyện Chung Ly Phi Tuyết vì cái gì không cần Quản Vân Trọng cùng Trang Minh Hà, mà là chọn năm kẻ săn giết, trong lòng tông chủ Bá Vương tông cũng có chút ý kiến, nhưng lại thực sự không có biểu hiện ra trước mặt mọi người.
- Ngươi đến cùng đã dùng thủ đoạn gì?
Sau yến hội, Quản Vân Trọng tìm đến Tần Mệnh, chụp lấy vai của hắn, sắc mặt đều nghiêm ngặt.
Tần Mệnh cầm lấy tay của hắn, từ từ kéo ra.
- Quản công tử, ta chỉ có thể nói... Coi như ngươi không may.
- Tốt thay cho một cái khẩu khí cao cao tại thượng, ngươi cho rằng thành thị vệ Chung Ly Phi Tuyết liền có thể đứng vững chân tại Tru Thiên điện? Ta khuyên ngươi...
- Không cần xin khuyên, ta sẽ thật tốt mà.
- Ngươi...
- Đừng kích động như vậy, chúng ta không oán không thù.
- Không oán không thù? Ha ha, ngươi ngăn cản con đường của ta, đã là tử địch của ta.
- Lòng dạ này của Quản công tử... Chật vật một chút a.
Ánh mắt Quản Vân Trọng hung ác nham hiểm, thấp giọng cảnh cáo hắn:
- Ngươi cũng có mặt cùng ta nói lòng dạ. Nghiêm Hâm, đừng quên câu nói kia của thiên tử, trước khi chưa đi đến Tru Thiên điện, hết thảy cũng không thành kết cục đã định. Chúng ta... Chờ xem.
Tần Mệnh nhìn thấy sát ý nơi đáy mắt Quản Vân Trọng:
- Ngươi tốt nhất không nên trêu chọc ta, làm cung phụng Bá Vương tông của ngươi thật tốt đi.
- Đừng cao hứng quá sớm, việc này vẫn chưa xong đâu.
- Quản công tử, ta mang theo vò rượu, muốn cùng ngồi một lúc không?
Thẩm Tinh từ ngoài viện đi tới, mặt mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lăng lệ ác liệt tập trung vào hắn. Hàn Uy, Tất Khiếu, cũng từ phía sau đi tới, trong tay mang theo các loại thức ăn, mặt mỉm cười, nhưng ánh mắt lại không phải quá thiện lương.
- Không được, các ngươi chúc mừng đi.
Quản Vân Trọng mắt lạnh nhìn Tần Mệnh lui về phía sau hai bước, mới quay người bỏ đi.
- Hắn uy hiếp ngươi?
Thẩm Tinh tuổi gần bốn, nhưng dáng người lại nóng bỏng, bảo dưỡng vô cùng tốt, ý vị mười phần. Dùng Thánh Võ hơn một trăm tuổi, nàng hiện tại cũng liền tương đương với người bình thường trong hai ba mươi tuổi mà thôi. Da thịt nàng là màu lúa mì khỏe mạnh, tràn đầy dã tính khỏe đẹp cân đối, khóe miệng luôn ôm lấy chút vui vẻ như có như không, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén, như là đầu báo mẹ đi trong rừng, vừa gợi cảm vừa nguy hiểm.
- Hắn còn chưa đủ tư cách.
Tần Mệnh cười nhạt.
- Người này lòng dạ độc ác, trước khi không có trở lại Tru Thiên điện vẫn là phải cẩn thận làm việc.
- Lòng dạ độc ác, ha ha, kẻ săn giết có thể đi đến Thánh Võ Cảnh, ai không lòng dạ ác độc, ai không thủ lạt?
- Ha ha!
Mọi người thoải mái cười to, ai cũng không phải kẻ yếu.
Vào ban đêm, Chung Ly Phi Tuyết từ phụ thân chỗ đó trở lại.
Quản Vân Trọng nghĩ hết biện pháp làm công tác với tông chủ, ngay cả tông chủ đều hi vọng Quản Vân Trọng có thể cùng đến bên cạnh Chung Ly Phi Tuyết, tuy nhiên cũng bị Chung Ly Phi Tuyết quả quyết cự tuyệt.
Quản Vân Trọng hổ thẹn, sinh lòng oán niệm.
- Cho ngươi.
Chung Ly Phi Tuyết sau khi trở về giao cho Tần Mệnh một khối thiết bài nặng nề, xem ra giống như là mảnh sắt vụn, hoang gỉ dấu vết loang lỗ, tuổi tác thật rất lâu, nhưng một khắc cầm ở trong tay này, linh lực toàn thân Tần Mệnh trong nháy mắt thức tỉnh, như là một bó đuốc ném vào đống cỏ, lập tức dấy lên hỏa diễm ngập trời. Sâu trong khí hải, Lôi Thiềm bị tỉnh giấc, kêu ‘ộp ộp’ cuồn cuộn vang vọng không gian khí hải, đôi mắt như máu chớp động lên tà hào quang tà tính.
Tần Mệnh lập tức ngăn chặn lôi triều mắt nhìn muốn phá thể mà ra, kinh ngạc nhìn lấy thiết bài trong tay:
- Đây là cái gì?
Chung Ly Phi Tuyết nói:
- Một trong bốn đại võ pháp thánh cấp của Bá Vương tông, Bạo Liệt Lôi Đạo, tuy nhiên bên trong chỉ còn một thức.
- Tốt thay cho một lôi đạo điên dại.
Tần Mệnh nắm chặt thiết bài, như là nắm chặt một mảnh lôi vân bạo ngược, mặt ngoài thoạt nhìn bình thường lặng ngắt như tờ, nhưng bên trong lại cuồn cuộn sấm sét, ầm ầm không ngớt, có cỗ năng lượng kỳ dị không ngừng liên tục xâm nhập thân thể, tiến vào kinh mạch Tần Mệnh, linh lực toàn thân sôi trào cuộn trào mãnh liệt, tán loạn tại toàn thân, mênh mông khí hải đều xoáy lên sóng cồn ngập trời, Lôi Thiềm kêu ‘ộp ộp’ không dứt, giao động khí hải một mảnh phát đỏ.
- Thức thứ nhất, tên là Thiên Địa Đồng Tịch, dùng lôi đạo thúc dục lôi âm, tịch diệt thiên địa. Nghe nói khối thiết bài này là từ trước đây thật lâu truyền xuống, là một trong thượng cổ Lôi Long bí thuật truyền thừa.
Chung Ly Phi Tuyết đã phí hết rất lớn miệng lưỡi mới miễn cưỡng từ chỗ phụ thân cho mượn đến.
- Thượng cổ Lôi Long bí thuật truyền thừa?
Khuôn mặt Bạch Tiểu Thuần đều có chút động, hắn truyền lại cho Chung Ly Phi Tuyết một chỉ lệnh, để cho nàng từ Bá Vương ‘Mượn’ chút bảo bối sử dụng, phương diện hồn thuật cũng tốt, phương diện lôi đạo cũng tốt, không nghĩ tới nàng vậy mà lấy ra một đại lễ như vậy.
- Tiểu Bạch, đa tạ.
Tần Mệnh tưởng tượng cũng biết là công lao của Bạch Tiểu Thuần, quá tuyệt vời, hắn hiện tại mặc dù không thiếu võ pháp, nhưng lại thiếu loại đỉnh cấp võ pháp này.
Thiên Địa Đồng Tịch? Lôi Long truyền thừa? Lại có một bộ sát chiêu vào tay!
- Nên phải đấy, bằng hữu nha.
Bạch Tiểu Thuần mỉm cười gật đầu, lại nói:
- Có của ta không?