Chương 1886: Mệnh cách
Chương 1886: Mệnh cách
Từ lúc trước sau khi biết được Lục Nghiêu chính là Tần Mệnh, hơn nữa dẫn Thiên Vương Điện bỗng loạn phía đông, nàng liền một mực hiếu kỳ đối với người này, cũng muốn có thể gặp lại một lần, nhìn kỹ xem xét mệnh cách của hắn, tìm một chút cái tên điên danh chấn Cổ Hải này đến cùng có bí mật gì.
Không nghĩ tới, nàng vậy mà thật sự gặp được, còn là tại Tru Thiên điện!
Đối với Tần Mệnh mà nói, Tru Thiên điện giống như là địa ngục, một khi bạo lộ, vạn kiếp bất phục! Thậm chí khả năng sống không bằng chết! Nhưng hắn cứ như vậy công khai đi vào, liền ngênh ngang đứng ở chỗ này như vậy.
Hắn nghĩ như thế nào đây? Người này toàn thân đều là gan lớn sao?
Tần Mệnh đến gần Chu Thanh Thanh.
- Người cả đời này, không thể chỉ sống giữa sinh tử, cũng phải sống trước đúng sai, sống với tình nghĩa!
- Ngươi là làm sao lấy được sự tin tưởng của Chung Ly Phi Tuyết?
Chu Thanh Thanh điềm tĩnh ưu nhã, như u lan không cốc, ngào ngạt hương thơm. Đối mặt với cuồng đồ danh chấn Cổ Hải, trong nội tâm nàng hơi có chút căng thẳng, dù sao nam tử trước mắt này, trên tay nhuộm đầy máu tươi, đảo loạn qua hai hải vực đông tây.
- Ngươi là tới thay ai hỏi hay sao?
- Thay bản thân ta.
Chu Thanh Thanh hai mắt linh động sáng ngời, điểm điểm tinh mang như là trời sao lập lòe, xa hoa, thần bí khó lường.
- Ngươi đều quang minh chính đại điều tra ta như vậy?
Đầu ngón tay Tần Mệnh quấn lên vài tia điện mang, cảnh cáo nàng.
- Ngươi dùng thân phạm hiểm, bất cứ lúc nào cũng đều có thể bỏ mạng, chẳng lẽ không nghĩ để cho ta nhìn cát hung của ngươi?
- Mạng của ta, ta làm chủ.
- Thiên Đạo là cục, chúng sinh là quân cờ, ai cũng đều trốn không thoát khỏi số mệnh.
- Nếu như nhân sinh nhất định muốn phóng tới trong một cái khung để nghiên cứu, chưa phát giác quá không thú vị? Tinh Tượng các các ngươi tự cho là nhìn trộm Thiên Đạo, nhưng lại có ý nghĩa gì? Mạng, không phải dùng để nhìn, mà là dùng đến trải qua.
Dưới ánh mắt lăng lệ ác liệt của Tần Mệnh nhìn xuống, trời sao thần bí trong đôi mắt xinh đẹp của Chu Thanh Thanh dần dần nhạt đi.
- Ngươi là thật không muốn xem, hay là sợ hãi nhìn đến tử vong?
- Ta không sợ chết.
- Người khác chết thì sao? Đồng Ngôn, Đồng Hân, Nguyệt Tình, Yêu Nhi, người thân nhất của ngươi.
Tần Mệnh vô thanh cười khẽ, lắc đầu.
- Thanh Thanh cô nương, ngươi không sợ ta sao?
- Ngươi có thể tới cứu Đồng Ngôn Đồng Hân, là người chí tình. Trên tay ngươi nhuộm đầy máu tươi, nhưng tối thiểu không có lạm sát kẻ vô tội, ngươi có nguyên tắc của ngươi.
- Nịnh ta hai câu, ta liền không giết ngươi? Thân phận của ta, không có khả năng để cho ngươi biết!
Ánh mắt Tần Mệnh bỗng nhiên lạnh như băng, thò tay chộp tới yết hầu Chu Thanh Thanh.
Chu Thanh Thanh không có tránh né, cũng biết tránh không khỏi, nàng bình tĩnh nhìn Tần Mệnh:
- Trước khi ta tới nơi này, đã nói cho sư phụ, ta muốn tới tiếp Chung Ly cô nương, nếu như ta có cái gì ngoài ý muốn, ngươi có thể thoát được liên quan sao? Tần công tử là người thông minh, người thông minh cũng không làm chuyện điên rồ.
Tay của Tần Mệnh đứng tại phía trước cái cổ trắng ngọc của nàng, lạnh lùng nhìn một lát:
- Ngươi so với ta nghĩ rất thông minh nha.
- Tần công tử, ngươi biết ta sẽ không đem thân phận của ngươi truyền đi, Tinh Tượng các không muốn gây chuyện, càng không muốn liên lụy đến ân oán giữa Thiên Vương Điện cùng Tru Thiên điện.
- Không muốn liên lụy vào đến, ngươi liền không nên tới gặp ta.
Trong đầu Tần Mệnh âm thầm suy nghĩ, đến cùng có nên động thủ hay không. Nơi này là Tru Thiên điện, nguy cơ tứ phía, hắn không dám mạo hiểm, vạn nhất Chu Thanh Thanh thật sự mật báo, hắn sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục. Nhưng nếu như xử lý sạch nàng, Các chủ Tinh Tượng các chắc chắn sẽ không ngồi nhìn đệ tử duy nhất của bản thân biến mất, đến lúc đó sẽ chọc cho đến phiền toái càng lớn hơn nữa.
- Thực không dám dấu diếm, tại thời điểm ngươi lần đầu đi đến Bích Ba đảo, sư phụ đã nhìn thấy một hồi loạn tượng to lớn, thần bí thác loạn, tác động tất cả sao đại hung, có thể nói là đại loạn mấy ngàn năm qua chưa bao giờ có. Lúc ấy chúng ta vẫ rất kỳ quái, rốt cuộc là cái gì ngoài ý muốn lại gây ra loạn tượng như vậy, trận loạn tượng này lại sẽ diễn biến tới trình độ nào.
- Không phải là loạn cục Cổ Hải này sao? Hải tộc tách rời, Dạ Ma lâm thế, Đông Hải thế tất liên quan đi vào.
Chu Thanh Thanh lắc đầu:
- Chúng ta lúc ban đầu tưởng rằng Cổ Hải náo động, nhưng bất luận là hình thái loạn tượng, quy mô tương lai, hay là xu thế mê loạn mông lung, đều không giống với loạn cục Cổ Hải. Một điểm trực tiếp nhất, loạn cục Cổ Hải đã trình diễn, loạn tượng trời sao vừa có hình thức ban đầu, còn không có thật sự phát động.
- Vậy càng không quan hệ với ta.
- Không quan hệ cùng ngươi, có quan hệ cùng người bên cạnh ngươi.
Chu Thanh Thanh chỉ chỉ cổ áo của Tần Mệnh.
Tần Lam đang nắm lấy cổ áo Tần Mệnh, xuyên thấu qua khe hở hiếu kỳ nhìn bên ngoài, trong đôi mắt thật to tràn đầy hiếu kỳ.
- Tần Lam?
- Tần công tử, còn nhớ rõ ta đã từng mời ngươi đến Tinh Tượng các làm khách không? Ta lại một lần nữa mời, không là chính ngươi, cũng là mời nàng.
Tinh Tượng các tại sau khi Đông Hải đại loạn, liền nghĩ biện pháp sưu tập rất nhiều về tư liệu của Tần Mệnh, nhưng tra đến tra đi, đều không có tra được tin tức về tiểu tinh linh này, giống như ngay cả rất nhiều người trong Xích Phượng luyện vực cũng không biết có một tiểu gia hỏa như vậy tồn tại.