Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 1891 - Chương 1891: Bí Mật Của Tinh Tượng Các

Chương 1891: Bí mật của Tinh Tượng các Chương 1891: Bí mật của Tinh Tượng các

Tần Mệnh ngẩng đầu nhìn lên tầng mây bao trùm Dược Sơn nguy nga:

- Chúng ta có thể đi lên đi dạo không?

- Có thể!

Thạch Nhã Vi đáp.

- Thật sự?

Hàn Uy cùng Thẩm Tinh kinh hỉ nghẹn ngào.

- Các ngươi đoán xem?

Thạch Nhã Vi ôn hoà hừ một tiếng.

Hàn Uy bọn hắn ngượng ngùng cười cười, qua loa nhìn về phía bốn phía, che giấu sự bối rối của mình.

Nữ tử này có bệnh!

Tần Mệnh lắc đầu, đi đến bên cạnh gốc cây già, tay trái nhẹ vỗ về tiểu nha đầu không an phận trong cổ áo, để cho nàng đừng đi ra, tay phải nhặt lên tảng đá, vô ý thức ước lượng trong tay.

Sắc trời dần tối, hào quang chiếu khắp non sông, một bộ cảnh tượng hoàng hôn tráng lệ, nhưng Tần Mệnh không tâm tư thưởng thức những thứ này, thần thức vô thanh vô tức khuếch tán lấy, càn quét về hướng Dược Sơn, một trăm thước... hai trăm thước... một nghìn thước...

Thần thức không ngừng mà mở rộng, nhưng càng là hướng lên, càng là khó khăn, mỗi một tầng mây mù, giống như là một tầng phong ấn, chờ đến thời điểm hai nghìn thước thay đổi, lại cũng không lên đến một phần một tấc. Tuy nhiên trong phạm vi dưới hai nghìn thước, hắn liền tra được khí tức ba đầu mãnh thú cường đại.

Một đầu Huyền Ngọc Băng Sư, như là một tòa tượng băng tráng lệ cao mười thước, ngạo nghễ hùng cứ đứng ở trên vách núi, nhìn xuống hòn đảo, bễ nghễ núi rừng, toàn thân óng ánh sáng long lanh, ẩn hiện trong cơ thể là đường vân thác loạn đến trong vắt, một cái đuôi tráng kiện chậm rãi đong đưa, tràn ngập khí lạnh rét thấu xương, phương viên trong vài trăm trượng đều là băng lạnh, nhìn không tới bất luận màu xanh lá gì, nhưng ở trong bụi cỏ như tảng băng bộc phát, chập chờn lấy vài cây nhỏ, tách ra vài cây hoa hồng.

Những thứ kia đều là linh quả cực phẩm, đang được thánh uy của nó tẩm bổ xuống phát triển.

Huyền Ngọc Băng Sư đã nhận ra có người tại dò xét nó, nghiêm nghị quay đầu, ánh mắt giống như là nhũ băng bắn tới, khí lạnh cuộn trào mãnh liệt xung quanh ầm ầm tăng vọt, mơ hồ hóa thành hư ảnh đầu to hùng sư lớn tựa như là núi, trầm xuống thanh âm rít gào, như sấm rền cuồn cuộn.

Rất nhiều người đều bị kinh động, ánh mắt lăng lệ ác liệt theo phương hướng quăng về phía Tần Mệnh nơi này.

Tần Mệnh trước tiên rút lui thần thức, giả vờ như cái gì cũng đều không có phát sinh qua, tiếp tục ‘Thưởng thức’ lấy cảnh đẹp chạng vạng tối.

Huyền Băng ngọc Sư biết là phương vị này, nhưng cũng không có tìm kiếm được mục tiêu, gầm nhẹ một lát coi như xong.

- Mới vừa rồi là như thế nào?

Đám người Hàn Uy bọn hắn vừa tới Tru Thiên điện, khắp nơi cẩn thận, cũng có chút e ngại.

- Ngươi lại gây họa?

Thạch Nhã Vi quát lớn với Tần Mệnh.

Tần Mệnh khơi lên đầu lông mày:

- Thạch cô nương, ta có một chuyện nghĩ mãi mà không rõ.

- Nói!!

- Ngươi lần lượt tìm ta gây phiền toái, có phải muốn cho ta chú ý hay không?

- Ngươi... Vô sỉ! Tự kỷ!

- Không phải sao?

- Ngươi nghĩ thì hay lắm.

- Vậy là tốt, ta là không quan trọng, chỉ sợ người khác hiểu lầm. Sau này không có việc gì, cũng đừng có đi gần ta như vậy, ảnh hưởng không tốt lắm.

Thạch Nhã Vi thẹn quá hoá giận, nhưng nhìn thấy thiên tử Chung Ly Phi Tuyết nhìn về phía nơi này, cưỡng ép nhịn xuống, trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, đi về nơi khác.

- Không cần trêu chọc nàng.

Chung Ly Phi Tuyết đi tới, hai người Hàn Uy thức thời rời khỏi.

- Ngươi có thể nghĩ biện pháp đi lên không?

Tần Mệnh ném đi hòn đá trong tay.

- Đã quên khi trước thương lượng thế nào sao? Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, an tâm một chút chớ vội, chờ đợi thời cơ.

Chung Ly Phi Tuyết ngồi xuống bên cạnh Tần Mệnh.

Bạch Tiểu Thuần cũng ngồi đi qua.

- Nếu như Đồng Ngôn chết, ai cũng cứu không sống, nôn nóng cũng vô dụng, nếu như Đồng Ngôn còn sống, một lát cũng không chết được, ngươi không cần phải gấp.

Tần Mệnh yên tĩnh ngồi một lát, chợt nhớ đến:

- Tại sao Tinh Tượng các lại muốn tới nơi này?

Chung Ly Phi Tuyết lắc đầu.

- Ta không biết Tru Thiên điện cùng Tinh Tượng các có liên hệ gì, có thể là một vị trưởng lão theo chân bọn họ giao hảo đi. Tuy nhiên trước kia ngược lại là nghe trưởng lão chủ sự đã từng nói qua, hắn hoài nghi Tinh Tượng các không đơn giản.

- Làm sao không đơn giản pháp?

- Rất có thể sau lưng Tinh Tượng các có thế lực khác đến đỡ.

- A? Đến đỡ Tinh Tượng các dùng để làm cái gì, chẳng lẽ Tinh Tượng các bí mật làm chuyện gì?

- Ta chỉ biết là trưởng lão chủ sự phái người bí mật điều tra qua Tinh Tượng các, trọn vẹn quản chế mười năm, nhưng đến cuối cùng cái gì cũng đều không có điều tra ra. Tinh Tượng các bình thường ngoại trừ suy diễn Thiên Đạo, vẫn chỉ là suy diễn Thiên Đạo, ngẫu nhiên sẽ có người đi tiếp bọn hắn, mà bọn hắn cho tới bây giờ gần như đều không ra khỏi Lưu Ba đảo. Tuy nhiên... Bọn hắn quá an tĩnh, yên tĩnh đến có chút không bình thường. Trong hoàn cảnh Cổ Hải hỗn loạn này, một thế lực như vậy gần như không khả năng còn sống quá lâu, nhưng bọn hắn lại trọn vẹn kiên trì hơn một nghìn năm.

- Không phải nói bọn hắn giao hảo cùng rất nhiều tán tu sao? Cho nên khắp nơi bận tâm, mới không có ra tay với Bích Ba đảo.

- Không có đơn giản như vậy. Giao hảo là giao hảo, sẽ không là bán mạng cho Tinh Tượng các, ngươi cũng đã biết khối bảo địa Bích Ba đảo kia có bao nhiêu trân quý sao? Rất nhiều năm trước Tru Thiên điện đều muốn nhúng chàm, nhưng mà bởi vì sự kiện nào đó mà phải đặt xuống, nhưng là cái gì, ta cũng không rõ ràng.

- Chẳng lẽ là một vị bá chủ ủng hộ?

- Bên trong chỉ sợ có bí mật càng lớn.
Bình Luận (0)
Comment