Chương 1893: Quan hệ thân mật (2)
Chương 1893: Quan hệ thân mật (2)
Bằng năng lực cùng tâm tính Tần Lam hiện tại, muốn đến Thu Nguyên các thần không biết quỷ không hay tìm đến Đồng Ngôn, không có khả năng! Dù cho tìm đến, lại có thể như thế nào đây? Nàng một thì không cách nào xác định được phải chăng Đồng Ngôn còn sống, hai là căn bản không có khả năng mang Đồng Ngôn đi ra.
Bạch Tiểu Thuần nói:
- Ta không khống chế đệ tử dược sơn, để cho bản thân Tần Mệnh đi.
Tần Mệnh liếc mắt nhìn hắn:
- Ta làm sao đi, giết đi vào à?
Bạch Tiểu Thuần đánh giá mặt Tần Mệnh:
- Ta vẫn luôn rất ngạc nhiên với thuật biến mặt của ngươi.
- Cái này không gọi biến mặt, cái này gọi là võ pháp.
Bạch Tiểu Thuần đưa hai tay bưng lấy mặt Tần Mệnh, nắm bắt da thịt cùng xương cốt:
- Ngươi là thay đổi vị trí xương cốt, co rút lại cơ bắp? Nên rất đau đi.
- Mỗi thời mỗi khắc đều đang đau.
Bạch Tiểu Thuần khơi lên cái cằm của Tần Mệnh, ngó nghiêng đánh giá lấy. Ngươi có thể thay đổi dung mạo cụ thể hay không?
- Cụ thể sao?
- Biến thành người nào đó!
- Ồ?
Trước mắt Tần Mệnh sáng ngời, ý nghĩ như thế rất tốt.
- Tìm ngườ có hình thể cùng hình dáng gương mặt tương tự ngươi, ngươi có thể biến thành hắn, đi theo trà trộn vào Thu Nguyên các. Có ngươi tự thân mang theo Tần Lam, khả năng thành công cao hơn chút.
Chung Ly Phi Tuyết nói:
- Bộ mặt có thể thay đổi, cảnh giới thì không được, rất dễ dàng bị người khác điều tra ra.
- Dưới tình huống bình thường, đệ tử nơi này tiến vào Thu Nguyên các nên sẽ bị cẩn thận kiểm tra, nhưng nếu như là tình huống đặc biệt, thì không nhất định sẽ tra vô cùng cẩn thận.
- Ngươi có ý nghĩ?
Bạch Tiểu Thuần đụng đụng bên người Tần Mệnh, Chung Ly Phi Tuyết cũng bu lại, nhưng không đợi hắn mở miệng, Cổ Nguyệt vừa vặn cưỡi hoàng kim chiến mã đi qua.
- Các ngươi đang thương lượng cái gì đây?
Sắc mặt Cổ Nguyệt khẽ biến thành hơi trầm xuống, ba người này tình huống như thế nào, mặt đều nhanh áp vào cùng một chỗ.
Chung Ly Phi Tuyết trong ấn tượng của hắn thanh cao tự ngạo, mắt cao hơn đầu, rất ít tiếp xúc cùng nam tử, ngay cả hắn nhiều lần biểu lộ ý tứ truy cầu, đều bị sạch sẽ bỏ qua, hôm nay vậy mà cùng hai thị vệ đến gần như vậy.
- Cổ Nguyệt thống lĩnh.
Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần không muốn trêu chọc phiền toái, đều đứng dậy thi lễ một cái.
Chung Ly Phi Tuyết nói:
- Chúng ta đang thảo luận chuyện Đồng Ngôn Đồng Hân.
Thảo luận Đồng Ngôn Đồng Hân đến mức dựa gần như vậy? Đều nhanh muốn hôn đến cùng một chỗ.
Ánh mắt Cổ Nguyệt âm đức, cẩn thận đánh giá Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần.
Mấy ngày nay thẳng tuốt nghe nói Chung Ly Phi Tuyết cùng hai cái thị vệ này đi vô cùng thân cận, đối với mấy thị vệ khác cơ bản đều không thế nào để ý tới, ngay cả Thạch Nhã Vi tâm phúc tin cậy nhất trước kia đều trốn đến nơi khác.
Một tên tháo vát to lớn, một tên thanh tú trắng nõn, hai người này chẳng lẽ sẽ có chút quan hệ đặc biệt cùng Chung Ly Phi Tuyết?
- Cổ Nguyệt sư huynh, ngươi có việc?
Chung Ly Phi Tuyết ra vẻ kỳ quái hỏi.
- Phi Tuyết, nơi này là dưới chân Dược Sơn, người nhiều mắt tạp, chú ý ảnh hưởng.
- Ta không quá hiểu rõ ý tứ Cổ Nguyệt sư huynh.
- Ha ha, cũng không có gì, chính là phải chú ý giữ một khoảng cách cùng thị vệ, miễn cho người khác nói xấu.
- Ta cùng thị vệ thương lượng vài chuyện, người nào nhàn rỗi nhàm chán nói huyên thuyên?
Cổ Nguyệt nhìn Chung Ly Phi Tuyết vậy mà cật lực bảo vệ bọn hắn, trong lòng có cỗ tà hỏa không hiểu, ánh mắt nhìn về phía Tần Mệnh cùng Bạch Tiểu Thuần càng lạnh hơn.
- Thị vệ nên có bộ dạng một thị vệ, thời khắc nhớ kỹ thân phận của mình, đừng trêu chọc phiền toái cho chủ tử của mình. Hiểu chưa?
- Cổ Nguyệt thống lĩnh dạy dỗ phải, chúng ta nhất định chú ý.
Tần Mệnh cúi đầu.
- Ngươi tên là gì?
- Nghiêm Hâm.
- Nghiêm Hâm! Ta nhớ kỹ ngươi.
Tần Mệnh cúi đầu, không nói lời nào. Trong lòng yên lặng nói thầm, ta đây lớn lên không kém a, cứ như vậy tạo phiền phức cho người khác sao?
Cổ Nguyệt cưỡi chiến mã rời khỏi, tuy nhiên chưa có chạy xa, mà là tìm đến Thạch Nhã Vi.
- Cổ Nguyệt sư huynh? Thiên tử ở bên kia đây này.
Thạch Nhã Vi đang lượn quanh ngồi trên tảng đá minh tưởng tu luyện.
- Ta không tìm Phi Tuyết, ta tìm ngươi.
- Có việc?
Thạch Nhã Vi hoàn thành một vòng vận chuyển kinh mạch, thở phào một hơi.
- Ta có câu nói khả năng không phải là hỏi.
- Cổ Nguyệt sư huynh khách khí.
- Phi Tuyết cùng hai người kia có quan hệ gì?
Cổ Nguyệt nghĩ như thế nào cũng cứ cảm thấy không đúng, Chung Ly Phi Tuyết vậy mà thân cận cùng nam tử? Cái này trong ấn tượng của hắn quả thực không dám tưởng tượng.
- Cổ Nguyệt sư huynh nói hai người nào?
Thạch Nhã Vi ra vẻ kỳ quái.
- Nơi này không có người khác, ngươi cũng không cần che đậy.
- Cổ Nguyệt sư huynh chỉ chính là Nghiêm Hâm cùng Bạch Tú? Bọn họ là thị vệ thiên tử mới nạp a, đã giới thiệu cho ngươi qua.
Cổ Nguyệt cưỡi Kim Mã, đứng ngạo nghễ giữa không trung, từ trên cao nhìn xuống nhìn Thạch Nhã Vi, chiến uy lạnh thấu xương như núi cao áp sát vào.
- Nhã Vi, ngươi hiểu ta đang nói cái gì.
- Ta... Thật sự không quá hiểu rõ.
- Ta đây liền nói rõ, Phi Tuyết vì cái gì cùng hai người kia đặc biệt thân cận? Ngay cả ngươi đều bị lạnh nhạt?
- Cổ Nguyệt sư huynh nói đùa, hai người bọn họ chính xác thông minh khôn khéo, rất được thiên tử tin tưởng. Chuyện Đồng Ngôn Đồng Hân này, bọn hắn có thể giúp được việc bận.
- Chỉ có những thứ này?
- Cổ Nguyệt sư huynh còn muốn biết chút ít gì?