Chương 1931: Cứu vớt Đồng Ngôn
Chương 1931: Cứu vớt Đồng Ngôn
Bạch Tiểu Thuần trước trước sau sau thử mười bảy lần, suy yếu cúi đầu, đau đớn đến mức thân thể đều muốn co rút. Máu tươi theo khóe mắt cùng cái mũi, treo đầy đôi má trắng nõn.
Tất cả mọi người mím môi, kỳ quái lại sốt ruột.
Bạch Tiểu Thuần lần này trì hoãn trong chốc lát, khí tức mất trật tự đến ồ ồ, tuy nhiên không có lại đi dò xét khí hải.
- Tiểu Bạch?
Đồng Hân rưng rưng nước mắt, vừa đợi chờ vừa khẩn trương nhìn Bạch Tiểu Thuần. Mặc dù không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng Bạch Tiểu Thuần đột nhiên hành động như thế dường như lại đang cho nàng hi vọng.
- Các ngươi nói...
Bạch Tiểu Thuần vặn lấy cái trán căng ra đau nhức, thanh âm rất suy yếu:
- Có một loại khả năng hay không...
- Khả năng gì?
- Linh hồn của Đồng Ngôn... Không có đốt sạch...
- Trong thân thể của hắn không phải là không có linh hồn sao?
Bạch Tiểu Thuần dùng sức lắc đầu, giơ lên gương mặt tái nhợt nhưng lại mang theo nụ cười tươi:
- Trong thân thể không còn! Nhưng trong cổ đăng... Có!
- Có ý gì?
- Ta không dám hoàn toàn xác định, chỉ là một loại phỏng đoán, linh hồn của Đồng Ngôn không có diệt, mà là... Bị nhốt trong cổ đăng... Hay hoặc là...
Trong đầu Bạch Tiểu Thuần có rất nhiều loại phỏng đoán, nhưng lại cũng không dám có kết luận.
- Ngươi đến cùng là muốn nói cái gì?
Mã Đại Mãnh nóng nảy.
- Mỗi lần ta thăm dò cổ đăng, đều làm tỉnh giấc nó, bấc đèn ở bên trong sẽ dấy lên lam quang mãnh liệt, cuộn sạch cả phiến khí hải. Nhưng, ta tỉ mỉ nhìn nhiều lần như vậy, mỗi lần lam quang tách ra trong nháy mắt, trong cổ đăng có một quang ảnh màu tím mơ hồ xuất hiện. Ta suy nghĩ, cái quang ảnh màu tím này, có phải là linh hồn của Đồng Ngôn hay không?
Bạch Tiểu Thuần nhiều lần xác định mười bảy lần, rốt cục cũng thấy rõ, có thể kết luận đây không phải là ảo giác, cũng là cường quang dưới sự kích thích lên sắc màu mê loạn, đó chính là ánh tím, một cái bóng người màu tím, cuộn mình.
Bóng người này có phải là linh hồn của Đồng Ngôn hay không?
- Ngươi nói là... Đồng Ngôn còn sống? Hắn còn có hi vọng?
Thanh âm Đồng Hân đều đang run rẩy, mắt đầy hi vọng nhìn Bạch Tiểu Thuần, bàn nắm chặt tay của Tần Mệnh đều không tự giác càng nắm càng chặt.
Bọn người Tần Mệnh đều kinh hỉ nhìn Bạch Tiểu Thuần, linh hồn của Đồng Ngôn vẫn còn? trong Thanh Đồng Cổ Đăng?
- Ta không dám cam đoan, chỉ là có loại khả năng kia.
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, không dám cho Đồng Hân kỳ vọng quá lớn, bằng không thì lại biến thành tuyệt vọng, nàng sẽ sụp đổ.
- Như thế nào mới có thể xác định?
Đồng Hân mắt ngậm dòng nước mắt nóng, Đồng Ngôn còn sống? Hắn còn có thể đứng lên?
- Ta ở tại chỗ này, quan sát vài ngày. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì?
Bạch Tiểu Thuần nhìn về phía Tần Mệnh:
- Nếu thật là linh hồn Đồng Ngôn, lại có thể kiên trì đến bây giờ, có khả năng là chuyện tốt, cũng có thể là... Chuyện xấu. Ta đề nghị, mau rời khỏi Tru Thiên điện, về Xích Phượng Luyện vực tìm U Minh Vương, tìm mấy vị lão tổ Tử Viêm Tộc. Nếu như bên trong Thanh Đồng Cổ Đăng thật có linh hồn của Đồng Ngôn, chỉ có bọn hắn mới có thể cứu hắn.
Đồng Hân nắm chặt tay của Tần Mệnh, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn:
- Chúng ta có thể rời khỏi nơi này sao?
- Có thể!
Tần Mệnh mỉm cười, vì nàng vuốt thuận vài sợi tóc đen trên trán.
- Ta bảo đảm!
- Gặp nguy hiểm sao?
Đồng Hân muốn cứu Đồng Ngôn, nhưng nàng không ngốc, muốn rời khỏi Tru Thiên điện nào có dễ dàng như vậy.
- Chỉ cần có thể rời khỏi nơi này, dâng lên phong hiểm gì cũng đều giá trị.
- Cần chúng ta làm cái gì?
Tiểu Xuyên kỳ quái, nơi này đang toàn diện giới nghiêm, cho dù là con ruồi đều đừng hòng bay ra đi, Tần Mệnh có thể có biện pháp nào?
- Đợi ta chuẩn bị xong, lại thông tri các ngươi.
Tần Mệnh rời khỏi Hắc Giao chiến thuyền, trong lòng thở phào một cái, trên mặt rốt cục cũng lộ ra chút nụ cười nhẹ nhõm.
Có hi vọng là tốt, có hi vọng là tốt a, hiện tại việc cấp bách là mau chóng đưa bọn hắn ra khỏi Tru Thiên điện.
Thạch Nhã Vi đến tìm Chung Ly Phi Tuyết, tiến vào đại sảnh liền nhìn thấy Tần Mệnh từ trong khuê phòng thiên tử đi ra, trên mặt còn mang theo nụ ‘Cười xấu xa’, lông mày nàng nhíu một cái, chợt khôi phục bình thường, không nhẹ không nặng hừ một tiếng.
Chung Ly Phi Tuyết đang ngồi ở trên giường êm nhắm mắt minh tưởng, thản nhiên nói:
- Có việc?
- Thiên tử, ta thấy là chuyện ngài giằng co với Cổ Nguyệt tại Dược Sơn... Có chút không ổn, hắn dù sao cũng là Phó thống lĩnh hắc thạch điện, lại là đệ tử thân truyền của Cổ trưởng lão, ngài nhục nhã hắn như vậy, không chỉ sẽ chọc giận hắn, cũng có thể sẽ trêu chọc Cổ trưởng lão. Ý kiến của ta là, ngài tốt nhất là tự mình đi chào hỏi cùng Lâm trưởng lão, do ngài ấy ra mặt cùng Cổ trưởng lão giải thích, miễn cho rước lấy phiền toái gì.
- Còn có chuyện khác sao?
Cái này cũng chưa tính là đại sự sao?
Thạch Nhã Vi trong lòng tức giận, vì cái tên Nghiêm Hâm này, có cần phải muốn đắc tội Cổ Nguyệt không?
- Thiên tử, ngài phải nhìn thẳng vào chuyện này, dù cho ngài không thích Cổ Nguyệt, cũng không cần thiết đem quan hệ náo cứng. Hắn dù sao cũng là Phó thống lĩnh hắc thạch điện, tùy tiện tìm mấy cái cớ, có thể tránh mang đến cho ngài rất nhiều phiền toái. Xảy ra chút ít chuyện, chúng ta có thể ứng phó, nhưng đại sự xảy ra, rất có thể ảnh hưởng địa vị thiên tử ngài.