Chương 1934: Thanh Minh Thọ Nguyên Đan
Chương 1934: Thanh Minh Thọ Nguyên Đan
Nó không chỉ ẩn chứa năng lượng hỏa viêm nồng đậm đến tinh khiết, còn có tẩm bổ linh hồn, các loại công hiệu kỳ lạ như cường kiện da thịt hài cốt, ăn nó như là ăn đan dược.
Nói như vậy, vừa lớn như ngón cái vậy cũng rất khan hiếm, mà to như củ cải trắng trước mắt này, tuyệt đối là thế hiếm thấy.
- Thạch cô nương ngươi nhìn một cái, cái nào hợp ý, chọn một?
- Một cái làm sao đủ? Một cái liền muốn mời động Đan sư Tru Thiên điện? Ngươi biết địa vị của hắn trong Đan sư tại Cổ Hải không?
- Vậy thì... Hai cái...
Tần Mệnh cắn răng một cái, hung hăng tâm.
Thạch Nhã Vi nhìn bộ dạng Tần Mệnh thịt đau, trong lòng một hồi thoải mái.
- Ba cái!!
- Ba cái? Muốn toàn bộ?
- Đương nhiên, cái này đều tính vào tiện nghi. Ngươi trước tiên đem ta đuổi, lại đi mời động gia gia, sau đó còn phải để cho lão nhân thoả mãn.
- Quên đi thôi. Ta không luyện đan nữa.
Tần Mệnh cười cười, đem lưu ly hộp đang là từ trong tay Thạch Nhã Vi chiếm trở lại, quay người muốn đi.
- Đợi một chút! Có ý gì? Ngươi là xem thường ta, hay là xem Thường gia gia của ta?
Tần Mệnh che chở ba cái hộp báu của hắn:
- Ta liền nghĩ tùy tiện luyện một viên đan, ngươi đây giá quá mắc, ta... Ta vẫn là ra ngoài tìm người khác đi.
- Tùy tiện luyện? Dùng năng lực lão nhân, tùy tiện luyện cũng muốn khủng gấp mười lần so với những luyện đan sư bên ngoài bỏ bao công sức luyện ra kia. Nói đi, muốn luyện đan dược gì?
Thạch Nhã Vi cũng không muốn tha cho hắn, ba kiện bảo bối đều đến cho hắn túm lấy đến.
Tần Mệnh mân mân miệng:
- Như vậy đi, ngươi đem chỗ ở vị kia lão nhân cho ta, ta tự mình đi tiếp.
- Ngươi cho rằng nơi đó là lữ điếm a, muốn tiếp liền tiếp? Thiên tử cũng không biết hắn ở đâu, càng đừng muốn gặp đến hắn.
- Gia gia của ngươi thật có thể đi?
- Gia gia của ta giao tình cùng lão nhân gia, năm đó ở Táng Thần Đảo làm trưởng lão thủ hộ năm năm, mỗi lần trở về đưa đan dược đều là gia gia của ta phụ trách. Nói đi, muốn cái gì? Thân thể ngươi có cái tật xấu gì?
Thạch Nhã Vi nhìn hắn từ trên xuống dưới, thoạt nhìn không có vấn đề a, cơ bắp cường tráng, khí thế rất thịnh, không giống như là có cái tật xấu gì.
Chẳng lẽ, thật không dục à?
- Cũng không có bệnh da lông gì, chính là tâm bệnh.
- Ha ha, ngươi còn có tâm bệnh? Nhớ nhà, hay là nhớ mẫu thân, hay là muốn nữ tử? Loại tâm bệnh này đan dược trị không được.
- Thạch cô nương đừng nói khó nghe như vậy nha. Ta là... Sợ chết.
Tần Mệnh cố ý đè thấp thanh âm.
- Sợ chết?
Thạch Nhã Vi thật bị hắn làm cho tức cười, một kẻ săn giết, sợ chết? Sống thế nào đến Thánh Võ tứ trọng thiên.
- Không dối gạt Thạch cô nương, ta vẫn luôn rất muốn một loại đan dược có thể kéo dài tuổi thọ, để cho ta có thể sống lâu vài năm.
- Nói nhảm, ai không muốn sống lâu vài năm.
- Đại khái tại bảy năm trước, ta liền nghe nói một loại gọiđan dược có tên ‘Thanh Minh Thọ Nguyên Đan’, có lấy công hiệu thần kỳ tăng trưởng tuổi thọ, xanh tráng niên kỳ phục dụng hữu hiệu nhất. Ta những năm này luôn đang trù bị tài liệu luyện đan, tìm hơn mười loại, còn không có gom góp đủ, tuy nhiên cũng không xê xích gì nhiều, ta đã sớm ngóng trông có thể gặp được đến Luyện Đan Sư luyện cho ta một viên. Chỉ cần có thể luyện thành, mặc kệ cái cái giá lớn gì, ta đều nhận.
- Có loại đan dược này?
Thạch Nhã Vi nghiêm túc nhìn hắn, động tâm. Kéo dài tuổi thọ tương đương để cho thân thể càng thanh xuân càng sức sống, như vậy đối với tu luyện cũng có chỗ tốt a.
- Ta là nghe người ta nói, bỏ ra giá tiền rất lớn mới đạt được nửa cách điều chế ‘Thanh Minh Thú Nguyên Đan’. Thạch cô nương, giúp một việc?
Thạch Nhã Vi suy nghĩ:
- Ta tận lực đi thử, có được hay không, nhìn vận khí.
- Vậy làm phiền Thạch cô nương, tuy nhiên...
- Nói, đừng có dông dài.
- Nếu như lão nhân không đáp ứng, hoặc là luyện không ra, có thể hay không đem Địa Nham Đảm, Băng Hỏa Độc Liên cùng lụa màu đều đưa về đến cho ta?
- Cái gì? Có ai cầu người khác làm việc như ngươi hay sao?
Thạch Nhã Vi vừa trừng mắt, có xấu hổ hay không? Thật bủn xỉn! Thiên tử làm sao lại vừa ý loại người như vậy.
Tần Mệnh cười cười:
- Làm được, đương nhiên tốt, xử lý không thành... lễ nặng như vậy các ngươi thu lấy trong lòng cũng bất an không phải sao, ta lại cho các ngươi những vật khác đáp tạ.
- Nghĩ đến xinh đẹp! Ba cái, ta thu sạch!
Thạch Nhã Vi đem cưỡng ép thu đi ba cái lưu ly hộp.
- Ngươi cái này... Quá không nói đạo lý.
Sắc mặt Tần Mệnh phiền muộn, nhưng trong lòng lại ha ha nở nụ cười, lão nhân, ta đến đón ngươi về nhà.
Thạch Nhã Vi mang theo ba kiện bảo bối Tần Mệnh cho nàng, còn có tài liệu luyện đan Tần Mệnh ‘vất vả chuẩn bị bảy năm’ tìm đến gia gia của nàng, nhõng nhẽo cứng ngâm, đau khổ cầu khẩn, cộng thêm lễ vật dụ dỗ, rốt cục cũng thuyết phục được gia gia của nàng.
Gấm vóc đảo!
Nơi này là một hòn đảo khá đặc thù trong mười bảy hòn đảo tại Tru Thiên điện, diện tích không lớn, hoàn cảnh cũng rất đẹp và tĩnh mịch, nơi này không phải là chỗ tu luyện, cũng không phải nơi tồn bảo, càng không phải nghĩa trang gì, là nơi một đám tuổi tác đã cao, cảnh giới thoái hóa, ở vào trạng thái nửa tu dưỡng này dưỡng lão.
Nói trắng ra là, những người này cơ bản đều là chút ít người ‘Sắp chết’!