Chương 1955: Cửu U Thiên Âm Mãng (2)
Chương 1955: Cửu U Thiên Âm Mãng (2)
Đồng Hân vừa cảm động vừa e thẹn lại vừa day dứt. Hiện tại yên tĩnh tưởng tượng, liền biết Tần Mệnh không chỉ là lưu lại hấp dẫn lực chú ý, yểm hộ bọn hắn rời khỏi, hắn là muốn cho kẻ tổn thương tỷ đệ bọn hắn trả giá thật nhiều. Nàng hiểu rất rõ tính cách của Tần Mệnh, làm không tốt chính là một hồi đại chiến.
- Chúng ta ở lại có thể giúp đỡ cái hog sao?
Hắc Phượng cẩn thận từng li từng tí hỏi, nói xong cũng trốn đến bên người Yêu Nhi, khóe mắt liếc qua Bạch Hổ xa xa, sợ nó qua đến chính là một móng vuốt.
Yêu Nhi nói với Đồng Hân:
- Ngươi phải trở về, Đồng Ngôn cũng phải đi về, còn có Khí Linh.
- Các ngươi thì sao?
Trong lòng Đồng Hân như là bị quật ngã, cũng bởi vì nàng cùng Đồng Ngôn, mới làm hại bọn người Tần Mệnh đều thân lâm nguy hiểm. Nàng không hy vọng Nguyệt Tình các nàng ở lại, thứ nhất là giúp không được gì, thứ hai cũng quá nguy hiểm. Nàng lại hi vọng Nguyệt Tình bọn hắn ở lại, khả năng giúp đỡ bận tốt nhất, không thể giúp bận cũng không đến mức để cho Tần Mệnh ở chỗ này đơn độc chiến đấu hăng hái.
- Chúng ta là người một nhà, chớ suy nghĩ quá nhiều.
Yêu Nhi khoác lấy tay ở Đồng Hân, dí dỏm nháy mắt.
- Ta cùng các ngươi ở lại.
Trầm Hương từ đằng xa đi tới.
- Tiền bối, ngài đi theo Hắc Giao chiến thuyền về Xích Phượng Luyện vực đi, nơi này có chúng ta là được.
Trong lòng Nguyệt Tình rất rõ ràng ở lại khả năng thật sự giúp không được gì, nhưng nàng thật không thể trơ mắt nhìn Tần Mệnh hãm tại Tru Thiên điện mà một mình lại trốn chạy để khỏi chết.
Nàng muốn ở lại, bởi vì đó là trượng phu của nàng. Nàng muốn ở lại, nếu như Tần Mệnh lâm vào nguy cơ đến bỏ mạng, nàng cũng hy vọng có thể nhìn hắn một lần cuối cùng, lại hiến ra tánh mạng của mình.
- Ta cùng các ngươi ở lại.
Trầm Hương không có nói thêm lời càng thừa thãi, bình tĩnh cũng rất kiên định.
Qua nhiều năm như vậy, nàng bị nhốt tại Tinh Tuyệt cổ đảo, vẫn luôn sống trong thù hận, tâm đã lạnh. Nàng đã từng vô số lần thề, nếu có cơ hội trốn ra đi, nàng sẽ dùng cả đời cuối cùng, báo thù Tru Thiên điện, mặc kệ trả giá lớn gì.
Nhưng vài chuyện phát sinh gần đây lại thoáng hòa tan trái tim giá lạnh kia của nàng. Nàng có thể nhìn ra được Tần Mệnh thủ hộ đối với người hắn yêu, không quản đường xa đi đến Tru Thiên điện, nàng cũng có thể cảm nhận được tam nữ Nguyệt Tình gắn bó đối với Tần Mệnh, ngôn ngữ cùng ánh mắt đều là tình ý cùng quan tâm dạt dào. Còn có bọn người Bạch Tiểu Thuần Mã Đại Mãnh cùng Tần Mệnh chí tình, biết rõ nguy hiểm, dứt khoát kiên quyết.
Trong thoáng chốc, nàng nhìn thấy thảm kịch tông môn hủy diệt năm đó. Tại Tru Thiên điện vô tình đồ sát, trong mưa máu đầy trời, là phụ mẫu của nàng mang theo nàng giết ra đường máu, không để ý đưa nàng đi, cũng là người yêu của nàng dùng sinh mệnh đổi lấy hi vọng sống sót cho nàng. Từng màn bi tình, rõ mồn một trước mắt, cũng khắc cốt minh tâm.
Nếu như Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi lưu lại, rất có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, có nàng ở đây, tối thiểu có thể bảo đảm các nàng không chết.
- Tiền bối, đa tạ ngài.
Nguyệt Tình, Yêu Nhi cùng Đồng Hân đều trân trọng thi lễ một cái với Trầm Hương.
- Thật muốn ở lại?
Mã Đại Mãnh vươn thẳng bả vai, lộ ra nụ cười tươi, Bạch Hổ đều quay đầu nhìn về nơi này.
- Ta cùng Yêu Nhi ở lại, Đồng Hân về nhà. Đừng nghĩ nhiều, trước tiên dưỡng tốt thân thể, chờ chúng ta.
Nguyệt Tình trấn an Đồng Hân, không muốn taok cho nàng quá nhiều áp lực.
Đồng Hân mím chặt đôi môi đỏ mọng, yên lặng nhẹ gật đầu.
- Tiểu cô nương kia là nhi nữ của Tần Mệnh?
Trầm Hương vẫn muốn hỏi vấn đề này, tại thời điểm trên Hắc Giao chiến thuyền, người quá nhiều, không tiện hỏi.
Tiểu cô nương này là nhân loại ư, hay là Linh Yêu, làm sao chỉ to tầm lòng bàn tay? Hơn nữa vậy mà có thể vượt qua không gian, trong nháy mắt chính là ba mươi thước. Nàng rất nhiều lần muốn thử xem xét tiểu nữ hài, tuy nhiên cũng bị kiện Huyết Y trên người nàng kia chặn lại.
Tiểu cô nương này như là một tinh linh, toàn thân tràn đầy thần bí.
- Nàng là Tần Mệnh nhặt...
Yêu Nhi vừa muốn quay đầu, nụ cười trên mặt bỗng nhiên định trụ, đôi mắt màu đỏ như máu bỏ qua Trầm Hương, nhìn về phía sau của nàng.
- Như thế nào?
Trầm Hương chú ý tới ánh mắt Yêu Nhi không đúng, trong lòng nàng khẽ động, bỗng nhiên quay người.
Một nữ tử? Liền ở bên ngoài sau lưng nàng vài thước! Xuất hiện từ lúc nào?
- Ngươi là ai?
Mọi người như lâm đại địch.
Nữ tử này tuyệt đối không phải người của Tinh Tượng các, yêu mỵ lãnh diễm, khí tức cổ quái, coi bọn nàng với cảnh giới Thánh Võ, kể cả Trầm Hương, vậy mà đều dò xét không thấu khí tức đối phương, càng không có phát hiện nàng là xuất hiện lúc nào.
Nữ tử toàn thân tách ra mê quang bảy màu, vầng sáng như là như gợn nước chảy xuôi tại toàn thân, mặt của nàng hoàn mỹ đến không thể xoi mói, hoàn mỹ đến không quá chân thật, cho người ta cảm giác không phải kinh diễm, mà là kinh hãi. Ánh mắt của nàng là một đôi yêu đồng, xinh đẹp nhưng lại yêu dị, càng lộ ra lạnh giá.
- Tần Mệnh ở đâu?
Nữ tử mở miệng, nhưng lại nhổ ra một cái lưỡi rắn tinh hồng. Chân ngọc trơn bóng không có rơi xuống đất, mà là trôi nổi ở giữa không trung.