Chương 1990: Mê thích (2)
Chương 1990: Mê thích (2)
Chương 1990: Mê thích (2)
Đi qua mấy ngày nay bình tĩnh, các nàng đã không lại lạc quan như lúc vừa mới bắt đầu. Tiểu Tổ thẳng tuốt không lộ diện, quần đảo Vạn Thú không cho phép các nàng rời khỏi cái sân nhỏ này, đều làm cho các nàng sinh lòng nghi kị. Hơn nữa, cẩn thận ngẫm lại, Hổ Hoàng đối với Bạch Hổ đến cùng sẽ là một dạng thái độ gì? Chẳng lẽ cũng bởi vì cùng thuộc nhất mạch, liền bồi dưỡng nó, trợ giúp nó? Nhưng các nàng nghe nói Hổ Hoàng này mấy trăm năm qua vẫn luôn là bốn phía sưu tập di loại Bạch Hổ, đến rèn luyện huyết mạch của mình, nhưng thủy chung không có đạt đến đến Chí Tôn tinh khiết, đây là một cái tiếc nuối của Hổ Hoàng.
Mà Bạch Hổ hoàn toàn chính là ‘Bảo dược’ chấm dứt tiếc nuối của bản thân Hổ Hoàng.
Nếu như nếu đổi lại là các nàng, sau khi kiên trì mấy trăm năm rốt cục cũng nhìn thấy hi vọng, sẽ là trực tiếp nuốt, thành tựu bản thân, còn là đại công vô tư kính dâng bản thân, nào có thành tựu người khác?
Huống chi đó là Hổ Hoàng, một đầu hung thú hung tàn bá đạo!
Hổ Hoàng hiện tại mỗi ngày trông coi Bạch Hổ, nếu như lúc nào đó trong lòng dao động, thật khả năng liền một ngụm nuốt sống, mà Bạch Hổ ngay cả cơ hội phản kháng đều không có.
Nếu như Tiểu Tổ ở chỗ này, có thể sẽ đè nặng, nếu như Tiểu Tổ không ở đây?
- Kiên nhẫn đợi đi, chúng ta một ngày an toàn, Hổ Hoàng liền một ngày không có nuốt Bạch Hổ.
Trầm Hương nhắc nhở các nàng, nghìn vạn lần không nên lộn xộn tâm tư, nơi này là quần đảo Vạn Thú, lại là trung bộ đảo lớn, dù cho nàng là đỉnh phong Thánh Võ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Linh Yêu cùng nhân loại không như nhau, một khi có chút hành động chọc giận chúng, hoặc là khiến chúng nó cảm nhận được nhục nhã, tuyệt đối sẽ không cùng ngươi nói nhảm, trực tiếp nhào đầu về phía trước liền ăn hết ngươi.
- Phải đợi tới khi nào? Tần Mệnh vẫn còn ở Tru Thiên điện, nói không chừng mấy tháng cũng sẽ không đi ra, coi như là đến, nhưng chẳng may Hổ Hoàng cũng đem tạm giam chàng, chúng ta lại có thể làm cái gì?
Yêu Nhi dẫn bươm bướm xanh rơi vào lòng bàn tay, Tần Lam vui sướng khiêu vũ, không buồn không lo, như một tiểu tinh linh xinh đẹp.
Mã Đại Mãnh nói.
- Mặc cho số phận đi, chúng ta nghĩ biện pháp gì cũng đều không dùng đến. Bởi vì ai cũng đều thay đổi không được quyết định của Hổ Hoàng, hết thảy đều nhìn thái độ của nó.
- Các ngươi là đang lo lắng Bạch Hổ?
Kỳ Nguyên Lăng cưỡi một đầu nguyệt nai từ trong rừng rậm đằng xa đi tới, bên ngoài viện, ba đầu cự mãng màu trắng có chút cúi đầu, hành lễ với truyền nhân Hổ Hoàng.
Kỳ Nguyên Lăng có lấy dung nhan xinh đẹp như nữ tử, lông mi thon dài lặng lẽ giơ lên, dưới lông mi có lấy một đôi mắt như sương mai thanh tịnh, cái mũi anh tuấn, bờ môi ửng đỏ, làn da trắng nõn, đều biểu hiện ra khí chất cùng việc hắn được nuông chiều, mà ánh sao nơi đáy mắt trong lúc lơ đãng để cho người ta không dám khinh thường.
- Ngươi một ngày chạy đến nơi này năm lần, không mệt mỏi sao?
Yêu Nhi cười ra tiếng, nâng Tần Lam, chỉ chỉ Kỳ Nguyên Lăng:
- Nhìn, hắn lại tới nữa.
Tần Lam đang cầm lấy mấy con bươm bướm ‘Chà đạp’, chơi chết đi được, đầu cũng không ngẩng quát lên:
- Tỷ tỷ tốt.
Khóe mắt Kỳ Nguyên Lăng có chút co lại, ta là nam tử! Lớn lên xinh đẹp! Không phải nữ tử!
- Tiểu muội muội, gọi ca ca.
- Tần Lam, gọi a.
Yêu Nhi đụng đụng Tần Lam.
- Vì cái gì?
Tần Lam ngẩng đầu lên.
Yêu Nhi nhõng nhẽo cười:
- Bởi vì hắn ngốc a. Hắn gọi ngươi muội muội, phải gọi phụ thân của ngươi... Thúc thúc! Phụ thân của ngươi còn chưa tới đây này, trắng kiếm lời một đại chất tử.
- Ca ca tốt.
Tần Lam giòn giòn giã giã quát lên.
Kỳ Nguyên Lăng đen mặt lại, hừ một tiếng, không cùng tiểu nha đầu chấp nhặt, hắn giống như cười mà không phải cười nhìn Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi xinh đẹp:
- Muốn biết tin tức Bạch Hổ sao?
Yêu Nhi cùng Nguyệt Tình mỉm cười, trăm miệng một lời.
- Không muốn.
- Thật không muốn? Ha ha, các ngươi hiện tại khẳng định muốn gặp Bạch Hổ đều muốn điên.
- Chúng ta thế nào, không nhọc ngươi hao tâm tổn trí.
- Ai muốn đi nhìn, chỉ cần gật đầu, ta có thể mang đi qua.
Yêu Nhi nâng Tần Lam, cười mỉm mà nói:
- Tiểu Lam, mẫu thân dạy ngươi một đạo lý. Những kẻ xem người khác là kẻ đần, thường sẽ ngu hơn. Như tên bên ngoài kia, ngay cả chính hắn đều không thấy được Bạch Hổ, còn nói muốn dẫn người khác đi. Có phải ngốc hay không?
Hai mắt Tần Lam vụt sáng lên, vẻ mặt mờ mịt, nghe không hiểu, tuy nhiên vẫn gật đầu, âm thanh hơi thở như trẻ đang bú:
- Ngốc.
Kỳ Nguyên Lăng trầm mặt xuống, xoay người rời đi:
- Bạch Hổ... Chết...
Hắn vốn tưởng rằng lời này sẽ kích thích đến Yêu Nhi cùng Nguyệt Tình, loạn tâm các nàng, nhưng hắn đều nhanh đi đến trong rừng, tuy nhiên hai nữ tử cũng vẫn thờ ơ, ngay cả ý tứ gọi hắn lại đều không có. Trong tâm hắn một hồi phiền muộn, vỗ nhẹ nguyệt nai ngừng lại. Từ sau khi Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi đến đây, hắn thử qua thật nhiều biện pháp muốn khiến cho các nàng chú ý, hoặc là mời một người đi ra, nhưng hai nữ tử này đều quá thông minh, hoàn toàn không bị hắn ảnh hưởng.
Kỳ Nguyên Lăng liền nghĩ không thông, cái tên Tần Mệnh kia có cái gì tốt, vậy mà có thể làm cho hai tuyệt lệ thế gian này khăng khăng một mực. Dùng dung mạo, khí chất, bối cảnh, còn có thiên phú của hắn, dạng nữ tử gì sẽ không hâm mộ? Lại có mấy nữ tử có thể ngăn cản được thế công của hắn.
Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi càng là cự tuyệt, hắn càng là bị kích thích lòng hiếu thắng.
- Ta đường đường là truyền nhân Hổ Hoàng, vậy mà sẽ thua bởi người khác?
Kỳ Nguyên Lăng quay người, phất phất tay đối với sân nhỏ:
- Bắt lại cho ta!