Chương 1996: Thực lực chân chính của Kỳ Nguyên Lăng (2)
Chương 1996: Thực lực chân chính của Kỳ Nguyên Lăng (2)
Chương 1996: Thực lực chân chính của Kỳ Nguyên Lăng (2)
- Tần Mệnh, chúng ta lại gặp mặt, ngày hôm nay ta đã đợi ròng rã nửa năm.
- Chúng ta... Gặp qua?
Tần Mệnh làm bộ rất kinh ngạc.
- Ha ha, gia hỏa không biết trời cao đất rộng. Nơi này không phải Xích Phượng Luyện vực ngươi, tốt nhất an phận chút cho ta.
Tần Mệnh vung lấy cánh chim màu vàng:
- Không rõ.
- Nghe không rõ, hay là giả vờ không rõ.
- Nói là đã hiểu rõ, ý không rõ.
Kỳ Nguyên Lăng cưỡi nguyệt nai đến gần Tần Mệnh:
- Ta đây lại nói trắng ra chút?
- Mời!!
- Nơi này là quần đảo Vạn Thú, không phải nơi ngươi có thể hung hăng càn quấy. Muốn hoàn chỉnh đi ra ngoài, liền thu lại cho ta, khách khí một chút, đã hiểu rõ?
- Không kém bao nhiêu đâu.
Tần Mệnh nhẹ gật đầu:
- Nếu như không có việc gì, ta đi trước.
Kỳ Nguyên Lăng cưỡi nguyệt nai ngăn Tần Mệnh lại:
- Đi đâu?
Tần Mệnh chỉ chỉ lỗ tai, lại chỉ chỉ phương hướng Cửu U Thiên Âm Mãng rời khỏi:
- Lời vị kia vừa nói, ngươi không nghe thấy?
- Muốn gặp nữ tử của ngươi, có thể a, trước qua cửa ải ta đây.
- Ha ha... Ha ha... Cái gì?
Tần Mệnh cười mỉm nhìn hắn, như là đã nghe được chuyện cười gì đó.
- Trước qua cửa ải ta đây.
- Ngươi mỗi ngày cùng một đám heo dê bò trộn lẫn, đầu nở hoa? Ta gặp nữ tử của ta, còn cần qua cửa ải này của ngươi, ngươi tính là cái gì!
Khuôn mặt của Tần Mệnh tại một câu cuối cùng bỗng nhiên vừa thu lại, lạnh như băng nhìn hắn.
Kỳ Nguyên Lăng cũng cười, sống lớn như vậy, ai thấy hắn không phải kính lấy sợ, duy chỉ có tiểu tử này không biết sống chết, dám không kính trọng hắn.
- Ta lặp lại lần nữa, nơi này là quần đảo Vạn Thú, chưa từng có ai dám ở chỗ này hung hăng càn quấy, Tần Mệnh ngươi cũng không được! Các nàng là nữ tử của ngươi, cũng là nô lệ của ta. Muốn gặp mặt, có thể, nhưng cần có sự đồng ý của ta!
- Ta xem như đã hiểu rõ, ngươi là đang bới móc đây này.
- Sai! Ta là muốn báo thù!
Nụ cười trên mặt Kỳ Nguyên Lăng có chút thu lại, ở bên trong con mắt lưu ly sáng ngời hiện ra sát ý giá lạnh:
- Hồng Lưu đảo nhận của ngươi một phần đại lễ, ngươi vẫn muốn như thế nào. Nếu ngươi đã đến, cũng đừng khách khí với ta.
- Hôm nào đi.
Tần Mệnh không phải đến để chiến đấu, là muốn gặp Tiểu Tổ, gặp Hổ Hoàng, mang Bạch Hổ đi.
- Ngươi là sợ, hay là cảm giác ta không đủ tư cách? Ha ha, ngươi thật cho rằng tại Hồng Lưu đảo đánh ta một quyền, liền mạnh hơn ta sao? Lúc ấy cũng chỉ là ngươi đánh lén, ta không hề chuẩn bị nên bị ngươi thu. Lúc này đây, ta sẽ để cho ngươi kiến thức thực lực chân chính của truyền nhân Hổ Hoàng ta, cũng để cho ngươi hiểu vì cái gì Hổ Hoàng tại mênh mông Đông Hải chọn một nhân loại làm đệ tử.
Kỳ Nguyên Lăng là ngạo một chút, nhưng hắn chính xác có vốn liến để ngạo, hơn nữa là tuyệt đối vốn liếng. Hắn thừa nhận Tần Mệnh rất mạnh, từ ngày vượt cấp đuổi giết thiên tử Triệu Thứ, toàn bộ thiên tài Đông Hải đều nhớ kỹ tên của hắn, nhưng từ mười tám năm trước, thời điểm Hổ Hoàng tự thân thu hắn làm đồ đệ, hắn cũng nóng tên Cổ Hải, cùng lúc một trận chiến liền bại hai đại thiên tử đến chịu nhiều chú mục, từ đó về sau, cũng lại không có người nghi vấn qua hắn.
Trong mười tám năm này, hắn mặc dù không có đạt được chân truyền Hổ Hoàng, nhưng lại từ chỗ tất cả Đại Yêu Vương cùng với vô số cổ thú dị thú đó, học tập đến lượng lớn bí thuật truyền thừa. Từ khi tiến vào Thánh Võ đến nay, hắn đã rất ít hiện thân tại Đông Hải, không phải hắn kiêu ngạo, khinh thường chiến đấu, mà là trong năm năm hắn mười lần tiến vào Thiên Đình đại lục.
Tần Mệnh nhìn Kỳ Nguyên Lăng, còn thật không có đem hắn để vào mắt, ngày đó một quyền đánh lui hắn sau đó liền đem hắn định nghĩa thành ‘Công tử bột’. Tuy nhiên, giờ khắc này, Kỳ Nguyên Lăng dường như thật sự có chút ít khí thế.
Cẩn thận tưởng tượng, cũng đúng a, Hổ Hoàng thống lĩnh trăm vạn Yêu tộc, cao ngạo bá đạo, Nhân tộc Yêu tộc đều là đồ ăn của hắn, tại sao phải chọn một nhân loại làm đệ tử?
Cái tên Kỳ Nguyên Lăng này... Chẳng lẽ thật có chỗ đặc biệt gì?
- Quần đảo Vạn Thú chưa bao giờ sẽ lãnh đạm với khách nhân, rượu và thức ăn đã chuẩn bị tốt, mời!
Kỳ Nguyên Lăng hét lớn, khí thế đột biến, bộ dáng vẫn là như vậy anh tuấn xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại trở nên lăng lệ ác liệt, bên trong như là có ánh sao chân thật hiện lên, trên mặt còn mang theo nụ cười vui vẻ, nhưng lại không còn là cười tuấn lãng, mà là một loại cười tà ác. Giờ này khắc này, hắn càng giống như là một đầu cự mãng thức tỉnh, quay quanh ở trên không, ngẩng cao đầu rắn, phun ra nuốt vào lưỡi rắn đối với Tần Mệnh.
Sâu trong hòn đảo, năm tòa nghìn núi cao trượng đỉnh quay xung quanh lên một mảnh chiến trường cổ xưa cực lớn, chiến trường không phải nham thạch, cũng không phải núi rừng biến thành, mà là một mảnh hồ đen rộng gần nghìn trượng. Trong hồ tất cả đều là trọng thủy màu đen, mật độ thật lớn, dẫm lên trên giống như là đứng lên sắt thép màu đen, ngoại trừ cảm giác đặc biệt mềm dẻo rất nhỏ, căn bản không trầm xuống được, ngay cả cự thú trăm tấn đều có thể vững vàng ngăn chặn.