Chương 2015: Mang ngươi về Tây Hải (1)
Chương 2015: Mang ngươi về Tây Hải (1)
Trầm Hương trong lòng cười lạnh, rốt cuộc cũng có thể báo thù Tru Thiên điện!
Yêu Nhi nói.
- Muốn đi đón Hắc Phượng hay không?
- Không cần, để nó ở đằng kia hưởng thụ vài ngày.
Tần Mệnh nhớ tới Hắc Phượng liền bất đắc dĩ vừa buồn cười, tên kia huyết mạch đủ mạnh, thực lực cũng đủ mãnh liệt, chính là quá giảo hoạt. Tần Mệnh thậm chí có ý nghĩ cũng để cho Hắc Phượng ở tại chỗ này tu luyện vài năm. Nơi này tất cả đều là ác thú hung tàn, không có ai còn sủng ái nó nuông chiều nó như bọn hắn, nói không chừng có thể sửa đổi tính cách.
Đêm nay, trúc lâu yên tĩnh ấm áp.
Tần Mệnh, Yêu Nhi, Nguyệt Tình, đều ngồi tê cả mông trên người Bạch Hổ, nhìn qua trời sao xinh đẹp trên quần đảo Vạn Thú.
Tần Lam ngang bướng ngồi ở trên đầu Tần Mệnh, lung lay bàn chân, ngâm nga lấy điệu hát.
Trên mặt Tần Mệnh mang theo nụ cười, lăn qua lăn lại lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể buông lỏng.
Từ lúc mưu đồ Chí Tôn địa ngục đến bây giờ, vẫn luôn mãi chém giết, vẫn luôn lao nhanh, vẫn luôn mạo hiểm, tinh thần đều kéo căng quá chặt chẽ, sợ đi nhầm một bước, hại bản thân, hại cả người khác. Thật vất vả mới giải quyết không sai biệt lắm, lại gặp phải chuyện của Bạch Hổ. Tuy nhiên cũng may Tiểu Tổ trong bóng tối đâm một cước, không có để cho Bạch Hổ gặp nạn.
- Bên cạnh Triệu Lệ có Viễn Cổ Cự Kình, bọn hắn nên gặp được Hắc Giao chiến thuyền. Có bọn hắn trông coi, mới có thể rất nhanh trở lại Xích Phượng Luyện vực.
Tần Mệnh thở dài một hơi, hưởng thụ lấy an bình đã lâu.
Có Bạch Hổ, có Yêu Nhi cùng Nguyệt Tình, dù là đang ở quần đảo Vạn Thú, cũng cảm giác rất tốt đẹp.
- Thật quyết định hợp tác cùng Dạ Ma tộc? Đây không phải trò đùa, không thể bởi vì Triệu Lệ đã từng đã cứu người nhà chúng ta, liền xem nhẹ nguy hiểm Dạ Ma tộc mang đến, nếu như một bước này đi nhầm, chết không dứt mấy vạn người, rất có thể là hơn mười vạn, trên trăm vạn sinh mệnh.
Nguyệt Tình nhắc nhở Tần Mệnh, nàng thật không nghĩ tới một lần nói chuyện ban đầu ở Xích Phượng Luyện vực, vậy mà biến thành sự thật. Lúc ấy Tần Mệnh còn nửa nói đùa nói muốn thả Dạ Ma tộc ra, hiện tại trái lại, ngươi không thả cũng phải thả, người ta đều đã tìm tới cửa.
Không phải Nguyệt Tình không muốn báo ân, là có rất nhiều phương thức báo ân, không cần thiết dùng sinh tử trăm vạn người để diễn tả cái gọi là tình nghĩa này của mình. Không phải Nguyệt Tình chống lại Dạ Ma tộc, là sợ hãi oán hận mà Dạ Ma tộc bị đè nén bốn ngàn năm, cái kia cỗ năng lượng một khi bộc phát, không phải muốn khống chế liền có thể khống chế.
- Dạ Ma tộc sớm muộn gì cũng đều sẽ đi ra, không có chúng ta, còn có thế lực khác. Tối thiểu chúng ta còn có lý trí, có thể ý thức được Dạ Ma tộc nguy hiểm. Nếu như đổi thành những bá chủ cùng hung cực ác kia, mới là tai nạn chân chính của phía tây Cổ Hải. Ta chỉ là đắp một sợi, để cho những lão nhân Xích Phượng Luyện vực kia cân nhắc.
Yêu Nhi quay đầu nhìn Tần Mệnh:
- Chàng a, vẫn là có tư tâm. Trong lòng chàng so với ai cũng càng rõ ràng, nếu như Dạ Ma tộc tìm tới cửa, Xích Phượng Luyện vực chỗ đó kháng cự không được sức hấp dẫn này, bọn hắn nhất định sẽ hợp tác cùng Dạ Ma tộc.
Lần đầu tiên Triệu Lệ đi, có thể sẽ bị mãnh liệt chống lại, nhất là Tử Viêm Tộc, không bắt Triệu Lệ đã là nể tình. Nhưng nếu như Triệu Lệ đi nhiều mấy lần, Địa Hoàng Đảo, liên minh Tinh Diệu, đều sẽ từ từ thay đổi thái độ. Không vì cái gì khác, cũng bởi vì hiện tại Xích Phượng Luyện vực đối mặt với uy hiếp sinh tử, nếu như hiện tại cũng không còn, còn nói gì tương lai. Cũng là liên hợp sau đó có thể tiêu diệt hải tộc, tương lai cùng Dạ Ma tộc cộng hưởng địa vị ‘chúa tể phía tây’.
Những lão gia hỏa kia thậm chí còn sẽ âm thầm động tâm tư, có thể dựa vào ưu thế Nhân tộc trong tương lai áp chế Dạ Ma tộc.
Nếu như Địa Hoàng Đảo cùng liên minh Tinh Diệu làm quyết định, Thiên Vương Điện lại tỏ thái độ, Tử Viêm Tộc làm cũng làm mà không làm cũng phải làm.
Tần Mệnh cười cười, không có nói thêm cái gì, ôm Tần Lam vào trong ngực, nhìn ánh sao đầy trời, hưởng thụ lấy yên tĩnh khó được. Chỉ chốc lát sau, Tần Mệnh bỗng nhiên quát lên:
- Đại Mãnh, quê hương của ngươi ở đâu? Giống như chưa từng nghe ngươi nói qua.
Mã Đại Mãnh đang nằm tại dưới đại thụ, hưởng thụ lấy mấy khô lâu mát xa, nửa ngủ nửa tỉnh hàm hồ một câu:
- Trên núi.
- Trong nhà còn có phụ mẫu thân nhân không?
- Không còn.
- Không còn phụ mẫu, còn có thôn đây này, nơi đó là nơi ngươi sinh ra, là gốc của ngươi. Sau này có cơ hội, ta cùng ngươi đi về xem.
Mã Đại Mãnh giương mắt lên, nhìn Tần Mệnh, bỗng nhiên cảm giác... giống như câu nói của Tần Mệnh có hàm ý khác a, là ta nhạy cảm sao?
Tần Mệnh dừng năm ngày tại quần đảo Vạn Thú, cùng Nguyệt Tình Yêu Nhi đi bốn phía nhìn một cái, thưởng thức cảnh đẹp đặc biệt đến dã tính trên hòn đảo, tìm kiếm lấy bóng dáng các loại kỳ trân dị thú. Nơi này không hổ là quần đảo cổ xưa nhất Đông Hải, cũng không hổ là Thánh Địa Yêu tộc, khí tức nguyên thủy đến cuồng dã thấm vào mỗi một mảnh không khí, vẩy khắp mỗi một tấc non sông. Nơi này không chỉ có lấy dị thú hiếm thấy bên ngoài, cũng có rất nhiều hung thú có được huyết mạch cổ xưa, linh trân dị quả càng là đầy khắp núi đồi.