Chương 2027: Tam Nhãn Cự Linh Viên (1)
Chương 2027: Tam Nhãn Cự Linh Viên (1)
Tần Mệnh đứng tại sau lưng Hắc Hổ, lặng lẽ ngừng một lát, thừa dịp nó phát ngu, chụp lấy cái cái đuôi đong đưa kia, cánh chim màu vàng đột nhiên vung đánh, mang theo Hắc Hổ nổ bắn ra trời cao.
Hắc Hổ gào khóc kêu quái đản, liều chết giãy dụa, lại bị kéo lấy phóng tới không trung, lại đột nhiên quay đầu, chuyển hướng trên phạm vi lớn giữa không trung, sau hơn mười vòng, ôm lấy cái đuôi của nó đập nứt vỡ một đỉnh núi, cái này vẫn chưa xong, cũng là vừa mới bắt đầu, Tần Mệnh kéo lấy cái đuôi Hắc Hổ khắp nơi đập lên đập xuống, lại một lần rất mãnh liệt dạo qua một vòng quanh hòn đảo.
Lượng lớn Linh Yêu trợn mắt há hốc mồm, cái tên trâu bò này ở đâu ra? Quá không xem Hắc Hổ là Hắc Hổ, đây chính là một bá trên đảo a.
Hắc Hổ điên cuồng gào thét, điên điên, mất mặt hổ a, quá mất mặt hổ, ném đến nhà bà ngoại. Nhưng nó làm sao cũng đều giãy không ra, bị bắt dắt lấy một lần lại một lần vung mạnh vòng đánh trên núi, kim bì côn trùng đáng giận quả thực bắt nó trở thành Lưu Tinh Chùy rồi. Nó bắt đầu còn gào thét, sau đó liền trực tiếp bi thương gào thét rồi, cái đuôi! Cái đuôi! Muốn đứt! Cái mông của ta! A a a! Ức hiếp hổ quá đáng... cái mông... Đau a... Muốn đứt rồi...
Rốt cục, Tần Mệnh từ sáng sớm đến buổi sáng, lăn qua lăn lại trọn vẹn ba canh giờ, rốt cục cũng ngừng, cũng thành công đem Mã Đại Mãnh cùng Tần Lam dẫn qua đến.
- Ngươi lăn qua lăn lại nó làm gì?
Mã Đại Mãnh từ đằng xa đã chạy tới, trừng to mắt, cái thanh thế này huyên náo có chút lớn a.
- Không lăn qua lăn lại, là đang tìm các ngươi.
Tần Mệnh lau đi mồ, cười ôm lấy Tần Lam.
Hòn đảo lớn như vậy, rừng rậm nguyên thủy đến cổ xưa, muốn tìm người quá phiền toái, liền dứt khoát dùng = biện pháp cực đoan, dẫn bọn họ qua đến.
Hắc Hổ nằm rạp trên mặt đất, khóc.
Cái đuôi đứt, sống sờ sờ bị đứt, đau a. Bờ mông máu me nhầy nhụa, còn sưng lên. Nghiệp chướng a, ta còn có mặt mũi gì còn sống.
Tần Mệnh hỏi Đại Mãnh:
- Ngươi nhìn thấy chữ bằng máu?
- Nhìn thấy, để cho chúng ta tự giết lẫn nhau, chỉ còn lại có một người mới có thể rời khỏi nơi này. Người thứ tư là chỉ ai, Tần Lam hay là Tinh Linh đại địa?
- Hẳn là Tần Lam.
- Tinh Linh đại địa cùng Kỳ Nguyên Lăng đâu.
- Vẫn không thấy được, Kỳ Nguyên Lăng hẳn là ẩn nấp.
Mã Đại Mãnh xoắn xuýt cả đêm:
- Tình huống này rốt cuộc như thế nào? Cái chữ bằng máu kia là thật, hay là đùa giỡn!
- Nơi này là Thất Nhạc Cấm Đảo, chính là nơi lúc trước ta cùng Đồng Ngôn Đồng Hân quen biết nhau.
- Lúc trước cũng có loại trò chơi giết người nhỏ máu này?
- Ngươi chưa phát giác ra hòn đảo này là đang cố ý chờ chúng ta hay sao?
Mã Đại Mãnh nhìn Tần Mệnh thật sâu:
- Đợi ngươi a! Ở trong bốn người chỉ có ngươi đã tới nơi này.
- Là đảo đang chờ ta, hay là người đang đợi?
- Có ý gì?
- Thất Nhạc Cấm Đảo vốn hẳn nên năm mươi năm vừa hiện, ngàn năm qua đều không có thay đổi. Nhưng từ lần trước nó biến mất đến bây giờ cũng chỉ ba năm mà thôi, tại sao phải ở chỗ này, tại sao lại vây khốn chúng ta? Tối hôm qua ta đã suy nghĩ một đêm, hòn đảo này khả năng có chủ nhân!
Trong đêm khuya ngày hôm qua Tần Mệnh suy nghĩ suốt cả đêm.
- Ngươi từ nơi này cầm đi thứ không nên lấy?
Sắc mặt Mã Đại Mãnh ngưng trọng, chủ nhân có thể khống chế hòn đảo này? Vậy sẽ là thực lực gì! Nhưng tại sao Thất Nhạc Cấm Đảo có thể có chủ nhân, nó chìm nổi hơn một nghìn năm tại Loạn Lưu hải vực, sao không có ai biết rõ.
- Không thể nào.
- Vậy tại sao lại tới tìm ngươi?
- Ta cũng không biết. Nhưng nếu thật có chủ nhân, cái trò chơi giết người này cũng không phải là đùa giỡn.
- Ý của ngươi là trong bốn người chúng ta phải có ba người chết, mới có thể còn sống đi ra ngoài?
Tần Mệnh trầm ngâm một lát:
- Chỉ sợ là không có đơn giản như vậy.
- Ý của ngươi là, nó còn có hậu chiêu?
- Ngươi ngẫm lại a, người nào tâm lý gì, sẽ cố ý vây chúng ta ở chỗ này tự giết lẫn nhau? Ngay cả huynh đệ cùng nhi nữ đều giết! Trừ phi là thâm thù đại hận, nếu không chính là tâm lý vặn vẹo, hắn có thể nghĩ ra loại biện pháp này, cũng không khả năng đơn giản mà tha bốn người chúng ta. Đến lúc đó, một kẻ cũng đều đừng hòng còn sống mà rời khỏi.
Toàn thân Mã Đại Mãnh chợt lạnh lên:
- Vậy làm sao bây giờ?
- Trước không vội mà đi ra ngoài, chúng ta đi đến bên trong điều tra trước.
Tần Mệnh đá Hắc Hổ một cước.
- Chủ nhân hòn đảo này là ai?
Hắc Hổ đột nhiên không khóc, đứng lên bỏ chạy, lại bị Tần Mệnh chặn đứng:
- Nơi này thật có chủ nhân?
Hắc Hổ lắc đầu lui về phía sau, ánh mắt cảnh giác.
- Không biết? Hay là không dám nói?
Hắc Hổ vẫn là lắc đầu.
- Ngươi là sợ hãi?
Hắc Hổ đột nhiên ngẩng đầu lên, một bộ biểu lộ tùy ngươi xử trí.
Tần Mệnh cùng Mã Đại Mãnh trao đổi ánh mắt, trong lòng đều là trầm xuống, nhìn bộ dạng của nó, Thất Nhạc Cấm Đảo tám phần là thật có chủ nhân!
Kỳ Nguyên Lăng đứng ở đỉnh núi đằng xa, nhìn thấy Tần Mệnh cùng Hắc Hổ chém giết, cũng nhìn thấy Mã Đại Mãnh cùng Tần Lam, nhưng hắn chưa từng có đi, xa xa mà nhìn một lát, quay đầu đi vào sâu trong hòn đảo. Hắn không dám mạo hiểm, vạn nhất Tần Mệnh muốn bắt hắn thí nghiệm tính chân thật của quy tắc trò chơi này, hắn liền thảm.