Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2069 - Chương 2069: Tây Hải Chiến Tai (1)

Chương 2069: Tây Hải chiến tai (1) Chương 2069: Tây Hải chiến tai (1)

Nàng có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác bàn tay lớn của Tần Mệnh lướt qua thân thể nàng, cũng có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể của mình đang run rẩy.

Táng Hoa Vu Chủ run rẩy, giãy dụa trong kén tằm, nhưng lại như là bị bàn tay lớn vô hình gắt gao nắm lấy, không thể động đậy, nàng hoàn toàn đắm chìm trong mộng cảnh tâm ma.

Trên hòn đảo, trong rừng cây, Tần Mệnh dữ tợn cười ha hả, xét nát y phục của nàng, lột xuống tiểu y trên người nàng, Táng Hoa Vu Chủ nguyên vẹn bạo lộ tại trước mắt của hắn, Tần Mệnh tại thời khắc này biến thành dã thú xấu xí, khuôn mặt dữ tợn, chảy nước bọt, đưa ra cái lưỡi tinh hồng liếm láp nàng.

Táng Hoa Vu Chủ buồn nôn, khuất nhục, phẫn nộ, nàng đem hết toàn lực muốn giãy người đứng dậy, lại bị dã thú một tay đè lại, há mồm kẹp chặt cổ của nàng.

Táng Hoa Vu Chủ rốt cục cũng thê lương thét lên:

- Không!!

Ầm ầm!

Trong kén cây, Táng Hoa Vu Chủ thất khiếu rướm máu, năng lượng sôi trào, bạo tạc ầm ầm để cho cả tòa gốc thụ đều đong đưa dữ dội, mặt ngoài mộ động nứt vỡ ra khe nứt đáng sợ.

Trong tâm ma, hình ảnh đột nhiên dừng lại!

Táng Hoa Vu Chủ chuyển đầu, nhìn chỗ rừng sâu, một nữ tử đang đứng ở nơi đó, là bản thân nàng! Đến chỗ xa hơn, một nam tử đang nhìn nơi này, là Tần Mệnh!

Nàng đang nhìn bọn hắn.

Bọn hắn cũng đang nhìn nàng.

- Cứu nàng sao?

Nữ tử dưới cây nhìn về phía Tần Mệnh.

Tần Mệnh lặng yên mà đứng đấy, thời gian dường như đều đang cứng lại. Nhưng lại quá lâu, hắn vẫn là mang theo kiếm, đi về hướng dã thú kia.

Nhưng mà, sắc mặt Táng Hoa Vu Chủ trên mặt đất lại trở nên trắng bệch, đồng tử có chút co lại, nàng rõ ràng nhìn thấy nữ tử kia... Nở nụ cười...

Nụ cười nhàn nhạt, tươi đẹp núi rừng.

Nụ cười nhàn nhạt, kinh diễm chúng sinh.

Nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại nhìn qua bóng lưng nam tử.

Nụ cười nhàn nhạt, để cho Táng Hoa Vu Chủ dại ra... Hoảng hốt...



Táng Hoa Vu Chủ trong kén cây mở mắt ra, thất thần nằm đó, ánh mắt tan rã.

Trong mộng cảnh tâm ma, Tần Mệnh vung kiếm chém giết dã thú, tương đương chặt đứt cái hình ảnh không chịu nổi kia, nhưng nữ tử kia lại nở nụ cười nhàn nhạt, để cho Táng Hoa Vu Chủ biết rõ bản thân... Đã thất bại...

Tại thời điểm Tinh Linh đại địa giật mình trước dị biến, trước tiên muốn rung chuyển đỉnh núi tuyết, đánh loạn bế quan bên trong, nhưng, dị biến chỉ là ngắn ngủi một hồi, cũng không có phản ứng quá dữ dội, khiến nó có chút không xác nhận rõ. Chẳng may là Táng Hoa Vu Chủ đang trải qua Tâm Ma, mà không phải đã thất bại, nó vừa náo khả năng liền làm chuyện sai lầm.

Táng Hoa Vu Chủ hoảng hốt nhìn lục quang trong kén cây, khắc phục ‘Khuất nhục’ Tâm Ma mang đến, nhưng lại nghênh đón Tâm Ma mới. Nàng kỳ thật hoàn toàn có thể thử đi chống lại, nhưng thời điểm nhìn đến cái nụ cười kia, bản thân nàng liền thanh tỉnh, cự tuyệt lại tiếp tục, ngay cả thử đều không muốn thử.

Tinh Linh đại địa thử tiến vào mộ động.

- Rời khỏi nơi này.

Thanh âm Táng Hoa Vu Chủ bỗng nhiên vang vọng trong mộ động.

Tinh Linh đại địa kinh nghi, nói chuyện với ta sao? Nàng làm lại sao tỉnh!

Khe nứt trên mộ động ầm ầm khép lại, bên trong vô cùng nhiều rễ cây cũng bắt đầu vặn vẹo, bao vây tiêu diệt đi qua phía Tinh Linh đại địa.

Tinh Linh đại địa lập tức lui lại, không dám dừng ở đó.

- Ngươi làm sao lại đi ra? Nàng thành công?

Tần Mệnh nhìn Tinh Linh đại địa xông tới, cả kinh lại vui vẻ.

- Tình huống nữ tử kia có chút cổ quái.

- Như thế nào?

- Hẳn là không có đột phá, còn kẹt tại đỉnh phong cảnh, vừa rồi hình như tỉnh rất tự nhiên.

- Có ý gì?

- Ta không có trải qua Tâm Ma, ta không hiểu.

- Tóm lại là nàng đã tỉnh?

- Tỉnh.

- Nàng đang làm gì?

Sắc mặt Tần Mệnh khó coi.

Tâm Ma đã thất bại? Không nên a, hạ thấp tư thái ‘Làm bạn’ năm tháng, nói rõ nàng thật là dụng tâm.

- Không rõ ràng lắm.

Tần Mệnh nhìn qua đỉnh núi tuyết nguy nga, khổ đợi tám tháng, liền chờ đến một cái kết quả như vậy? Kế tiếp Táng Hoa Vu Chủ sẽ làm cái gì, tiếp tục dằn vặt hắn, hay là giết hắn?

Tần Mệnh cảnh giác, cùng chờ đợi, Nhưng Táng Hoa Vu Chủ không còn có xuất hiện.

Hai ngày sau, Tinh Linh đại địa mạo hiểm tiềm hồi đỉnh núi tuyết, nhưng bên trong cũng không có năng lượng mãnh liệt chấn động, nói rõ Táng Hoa Vu Chủ không có lần nữa bế quan.

Tần Mệnh cả gan đi vào đỉnh núi tuyết, chủ động tiếp, nhưng Táng Hoa Vu Chủ không có tiếp kiến hắn.

- Nữ tử này đến cùng đang làm làm gì? Sẽ không phải là bế quan thất bại bị thương rồi đấy chứ?

Tần Mệnh đứng tại chỗ sườn núi nghìn trượng, cũng chờ một ngày một đêm.

- Xông vào?

Tinh Linh đại địa cũng hoài nghi Táng Hoa Vu Chủ gặp phải nguy hiểm.

Tần Mệnh vung quyền liền đánh, nhưng tầng băng dưới lớp tuyết trở nên cứng rắn không gì sánh được, trọn vẹn oanh hơn mười quyền, đều không thể nứt vỡ một chút khe hở.

Tinh Linh đại địa bay lên trời, nhanh chóng va chạm, mây mù không trung đột nhiên quay cuồng, một cái bàn tay cực lớn đè về phía bọn hắn.

- Chúng ta rút lui!

Tần Mệnh gọi Tinh Linh đại địa lập tức lui về phía sau, rời khỏi đỉnh núi tuyết rất xa, mây mù phía trên cả cánh đồng tuyết cũng bắt đầu quay cuồng, dường như đang xua đuổi bọn hắn.

Bất đắc dĩ, Tần Mệnh phải mang theo Tinh Linh đại địa rời khỏi cánh đồng tuyết.
Bình Luận (0)
Comment