Chương 2106: Xích Phượng Gặp Biến Cố
Chương 2106: Xích Phượng Gặp Biến Cố
- Dừng lại!
Thanh Long Vương cùng Thiên Đao Vương trăm miệng một lời, quyết đoán quay người, tựa lưng vào nhau cảnh giác lấy sương mù dày đặc chìm ngập bọn hắn. Mặc dù thoạt nhìn cùng sương mù bình thường không có gì khác nhau, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được sương mù dày đặc như là tầng tầng sóng dữ cuồn cuộn mà đến, liên miên không dứt đụng chạm lấy thân thể của bọn hắn.
Tru Thiên điện?
Bọn hắn âm thầm suy đoán, Nhưng Xích Phượng Luyện vực đã đánh nhau, đội ngũ Tru Thiên điện đã đến trước thời hạn mới đúng a, tại sao lại ở chỗ này.
- Rống!!
Một tiếng gào thét to rõ, to lớn đến nặng nề, vang vọng trong sương trắng ẩm ướt đậm đặc, chấn đến bọn linh lực toàn thân hắn đều chấn động.
Một cái bóng đen cực lớn đến kinh người nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt bọn hắn, cũng làm cho khuôn mặt Thanh Long Vương cùng Thiên Đao Vương đều có chút động.
Đồng Ngôn Đồng Hân đều hô hấp dồn dập, cảm thấy trận trận khó chịu.
Quái vật gì thế này?
Không đúng, một hòn đảo?
Bóng đen cực lớn khôn cùng, từ sâu trong sương mù dày đặc cuộn trào mãnh liệt mà đến, dần dần rõ ràng. Là một hòn đảo lớn nguy nga hùng vĩ, như ẩn như hiện trong sương mù, như là mộng cảnh. Tại phía trước hòn đảo có một đầu Địa Long cao như núi, dữ tợn uy mãnh, làm cho người ta vô cùng sợ hãi, là nó đang gầm thét với sóng cả, lệ khí ngập trời.
Trên lưng Địa Long có một nữ tử áo đỏ đứng đấy, sương mù dày đặc trùng trùng điệp điệp, thấy không rõ bộ dáng, nhưng lại thần bí lúc ẩn lúc hiện, cho người ta loại cảm giác kỳ dị lại nguy hiểm.
- Một hòn đảo có thể vượt biển?
Đồng Ngôn kinh ngạc ngóng nhìn lấy, ngoại trừ Địa Hoàng Đảo ra, còn chưa từng nghe nói qua Tây Hải còn có đảo lớn có thể nhanh chóng vượt biển, cường nhân này là từ đâu xuất hiện?
- Không phải là Tru Thiên điện?
Đồng Hân cảnh giác, nếu như một hòn đảo có thể di động, bên trên sẽ trữ hàng bao nhiêu cường giả?
Táng Hoa Vu Chủ đứng ở trên lưng Địa Long, giằng co với Thanh Long Vương cùng Thiên Đao Vương, trong ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên tí ti sát ý. Nàng không biết Thiên Đao Vương, nhưng lại nhận ra Thanh Long Vương quyết chiến điện chủ Vu Điện năm đó. Mặc dù khí tức so với năm đó cường thịnh hơn rất nhiều, nhưng bộ dáng không thay đổi bao nhiêu.
- Trước không nên động.
Thanh Long Vương nhắc nhở Thiên Đao Vương, trước khi không xác định thân phận kẻ địch, tận lực không nên chủ động khiêu khích. Nhiệm vụ cuả bọn hắn là bí mật di chuyển Hắc Giao chiến thuyền, tận lực phòng ngừa không bạo lộ thân phận.
- Quen biết sao?
Đồng Ngôn nhỏ giọng hỏi.
Thiên Đao Vương chậm rãi lắc đầu, chưa thấy qua đảo như vậy.
Sau khi Tần Mệnh chú ý tới hòn đảo bỗng nhiên dừng lại, lập tức vọt tới phía trước bãi cát, Nguyệt Tình các nàng cũng đều cùng đi qua.
Táng Hoa Vu Chủ lạnh lùng nhìn Thanh Long Vương, thân ảnh dần dần nhạt đi, tiêu tán trong sương mù, không có cùng Tần Mệnh gặp mặt.
- Có ai cản đường sao?
Tần Mệnh ngóng nhìn đại dương mênh mông mê muội sương mù mà nặng nề, linh lực tụ tập hai con ngươi.
- Ồ? Đó là...
- Thanh Long Vương! Thiên Đao Vương!
Trầm Hương kinh ngạc, đã đến Xích Phượng Luyện vực sao? Không phải nói còn có hơn năm ngàn dặm sao?
- Đồng Ngôn! Đồng Hân!
Tần Mệnh nhìn thấy phía sau bọn họ là một nam một nữ, kinh hỉ hô to.
- Đó là... Tỷ phu? Ảo giác!
Sắc mặt Đồng Ngôn trầm xuống, đám sương mù chết tiệt này, vậy mà có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác:
- Lui về phía sau, chú ý bảo trì thanh tỉnh.
- Thật sự là bọn hắn?
Đồng Ngôn tỉnh!
Yêu Nhi cách sương mù phất tay:
- Này! Chúng ta ở đây!
- Ảo giác đáng sợ, chúng ta trúng kế.
Thanh Long Vương đều cảnh giác lên.
- Đồng Ngôn!! Ha ha...
Cho đến khi bọn hắn kích động cười to, bay ra Thất Nhạc Cấm Đảo, vọt tới trước mặt bọn họ, ôm lấy Đồng Ngôn.
Đồng Ngôn ngẩn người, cũng là một hồi kinh hỉ:
- Thật sự là ngươi à?
Tần Mệnh dở khóc dở cười giới thiệu Thất Nhạc Cấm Đảo.
Khóe mắt Đồng Hân cũng đều mông lung, bất chấp người khác ở đó, nhào tới trong ngực Tần Mệnh, dùng sức ôm chặt.
- Đó là Thất Nhạc Cấm Đảo?
Đồng Ngôn có chút há mồm, không dám tin nhìn về đảo lớn phía trước.
Táng Hoa Vu Chủ Vu Điện kia? Thanh Long Vương cùng Thiên Đao Vương có chút ngưng mi, bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt.
Tần Mệnh ôm lấy Đồng Hân.
- Sao các ngươi lại ở đây? Xích Phượng Luyện vực chỗ đó thế nào?
- Xích Phượng Luyện vực đã đánh nhau, chúng ta là muốn hộ tống bọn hắn đi quần đảo Vạn Thú, thay các tộc giữ lại một chút huyết mạch. Thiên Đao Vương nhìn Tần Mệnh từ trên xuống dưới, không tệ a, đều đã là Thánh Võ lục trọng thiên.
- Lên đảo trước, từ từ nói. Quần đảo Vạn Thú đã phái tới viện binh, ở đằng sau chúng ta, khoảng cách không đến một ngày.
- Thật sự? Bao nhiêu!!
- Sáu Thiên Võ, bốn mươi Thánh Võ! Tính cả Trầm Hương tiền bối, tổng cộng bảy Thiên Võ.
- Tốt!!
Thanh Long Vương phấn chấn, hai mắt bùng lên tinh mang.
- Vậy mới tốt chứ.
Thiên Đao Vương đều cảm giác máu toàn thân đều bốc cháy!
Tốt thay cho một Tần Mệnh, thể diện khá lớn, mời đến một cỗ lực lượng cường đại như vậy!
Thất Nhạc Cấm Đảo lần nữa di động, ‘Nghiền áp’ qua đến bọn hắn, Tần Mệnh nói:
- Nhanh lên đảo, trong vòng ba ngày mới có thể đuổi tới Xích Phượng Luyện vực.
...
Sau khi Nam Cung Vô Trần tổ chức phát động đợt thế công thứ hai, kịch chiến tại Xích Phượng Luyện vực cũng lại không ngừng qua, liên minh mới không phân ngày đêm tấn công mạnh, hơn ba vạn cường giả thành ba thê đội thay nhau ra trận, Thiên Võ tấn công, Thánh Võ kiềm chế, Địa Võ Cảnh dùng trận pháp phóng thích năng lượng gió bão, đều giống như mưa to gió lớn rung chuyển lấy phòng tuyến phía đông Vạn Đạo Khốn Thiên Trận, sấm sét, gió trời, luồng khí lạnh, còn có mãnh thú, đều liên miên không dứt phát động bạo kích.