Chương 2120: Người Của Thiên Đình Tới (2)
Chương 2120: Người Của Thiên Đình Tới (2)
- Không cần phải gấp, Linh Đan có thể thành công một lần, có thể thành công lần thứ hai lần thứ ba, tuy nhiên là thời gian cùng vấn đề tài nguyên. Trên thời gian không tốt khống chế, tài nguyên nha, nên không có vấn đề đi. Xích Phượng Luyện vực các ngươi không phải rất nhanh muốn khống chế Tây Hải sao ? Toàn bộ Tây Hải đều là của các ngươi, còn có tài nguyên gì không chiếm được.
Tần Mệnh chờ đợi mười ngày trong Luyện Đan các, mới đổ đầy cả vạc máu tươi, lúc hắn suy yếu rời đi, vừa hay gặp phải Đồng Hân đến tìm hắn.
Đồng Hân tú lệ xinh đẹp nho nhã, cao quý lại thông minh, phối hợp với dáng người mỹ lệ cao gần một thước tám của nàng, quả nhiên là sắc nước hương trời. Mà cái phần khoe khoang quý khí trên người Đồng Hân kia thật không phải tầm thường nhân gia có thể nuôi dưỡng được đến, tuy nhiên bốn bề vắng lặng, nàng hay là thân mật khoác lấy tay Tần Mệnh.
- Lão nhân lại để cho chàng hiến máu á.
- Vì Linh Đan, đáng giá!
- Thiên Vương Điện đều rất cảm kích lão nhân, một viên linh đan trọn vẹn cứu được Lão Điện Chủ năm mươi năm thọ nguyên. Tuy nhiên tử khí trên người Lão Điện Chủ quá nặng đi, muốn hoàn toàn khôi phục, đoán chừng ít nhất còn muốn hai viên linh đan. Thanh Long Vương, U Minh Vương, gia gia, tổ gia gia của ta, còn có vô cùng nhiều lớp người già Địa Hoàng Đảo cùng liên minh Tinh Diệu, đều sắp xếp chờ đợi, đều đang đợi chờ Linh Đan đây. Tuy nhiên theo như tốc độ này của lão nhân, chỉ sợ có người chờ không được a.
- Cứu vãn thọ nguyên bản thân liền chống lại Thiên Đạo, trong hai ba năm có thể luyện ra một viên đã không tệ.
Trong đầu Tần Mệnh sốt ruột, nhưng cũng biết thứ này căn bản gấp không được.
- Không nóng nảy. Dù sao Xích Phượng Luyện vực cũng đã an toàn, liên minh hải tộc kiên trì không được bao lâu, chỗ đó Dạ Ma tộc chủ công, chúng ta phối hợp là tốt, lão gia tử cũng không cần lại dốc sức liều mạng chiến đấu, có thể điều dưỡng thân thể thật tốt.
Đồng Hân kéo lấy Tần Mệnh, không tự chủ được kéo vô cùng dùng sức. Hai năm rưỡi mãnh liệt chém giết, nàng có rất nhiều lần gặp nạn, cũng có mấy lần suýt chút nữa vẫn chưa tỉnh lại, tuy nhiên hiện tại hết thảy đều yên ổn, ôm lấy Tần Mệnh, trong lòng rất an tâm, rất bình tĩnh.
- Hai năm qua, bị liên lụy.
Tần Mệnh nắm lấy tay ngọc của Đồng Hân, thật xin lỗi hơn hai năm không có ở bên cạnh nàng.
Đồng Hân lắc đầu, khổ tẫn cam lai, sau này không có cái gì có thể lại tách rời bọn hắn.
- Đồng Ngôn đâu ? Làm sao không thấy hắn.
- Chịu kích thích chứ sao.
Đồng Hân cười khẽ. Từ lúc ở Thất Nhạc Cấm Đảo, Đồng Ngôn không thể chờ đợi được muốn cùng Tần Mệnh qua qua tay. Hắn là cảm thấy bản thân đạt được cơ duyên, Tử Viêm dị biến, lại huyết chiến hai năm, thực lực tăng mạnh, nghe nói Tần Mệnh ‘Nghẹn’ hai năm trên đảo, nhịn không được ngứa tay. Kết quả, không đến năm mươi hiệp lại bị Tần Mệnh đánh ngã.
- Bế quan ?
- Là bế quan, tuy nhiên không phải tu luyện.
- Vậy thì làm gì ?
Đồng Hân mép ngọc ửng đỏ:
- Tạo người.
Tần Mệnh suýt chút nữa sặc đến:
- Làm gì ?
- Hắn chịu kích thích, uống chút rượu, cảm thấy đời này vượt không qua ngươi, cho nên đã nghĩ ngợi lấy đời sau có thể sớm sinh sớm cố gắng.
- Có ý nghĩ.
Tần Mệnh dở khóc dở cười, bỗng nhiên nói nhỏ:
- Chúng ta là không phải cũng nên có hài tử ?
Đồng Hân mắc cỡ đỏ mặt, chỉ chỉ Tần Lam:
- Không phải đã có sao ?
Tần Lam ngồi ở trên vai Tần Mệnh, lung lay bàn chân ăn lấy linh quả:
- Hân mẫu thân đừng thẹn thùng, các ngươi tiếp tục.
Bên ngoài hải vực cách Xích Phượng Luyện vực ba nghìn dặm.
Một nam tử khoác lên áo choàng màu đen đánh giá Mã Đại Mãnh trước mặt:
- Vài năm không gặp, đều đã là Thánh Võ tam trọng thiên, tốc độ không chậm nha.
- Đây là tư liệu ngươi muốn, mang theo trở về phục mệnh đi.
Mã Đại Mãnh đem ngọc bài ném cho hắc y nhân.
Hắc y nhân tiếp được bàn ngọc, ha ha cười lạnh:
- Toàn bộ hay sao ?
- Toàn bộ!!
- Nhưng mấy lần trước, giống như không quá toàn diện đi. Với tư cách bằng hữu, ta nhắc nhở ngươi một câu, chủ nhân xếp cơ sở ngầm tại Tây Hải cũng không chỉ có một mình ngươi nha.
Mã Đại Mãnh mặt không biểu tình, khí thế nguội lạnh cường thế, đón lấy ánh mắt u ám khôn khéo của nam tử:
- Ta chỉ phụ trách nộp lên những thứ ta biết, ta có thể xác định.
- Chớ khẩn trương, ta còn không nói gì đây này.
Hắc y nhân chuyển lấy ngọc bài trong tay, ôm lấy khóe miệng, giống như cười mà không phải cười nhìn Mã Đại Mãnh:
- Tiểu chủ lệnh ta hỏi ngươi mấy vấn đề.
- Nói.
- Ngươi thật sự hiểu rõ tất cả võ pháp của Tần Mệnh ?
- Hiểu rõ!
- Ngươi có thể xác định thực lực chân chính của Tần Mệnh ?
- Có thể!!
- Ngươi biết tính cách cùng nhược điểm của Tần Mệnh ?
- Biết rõ.
- Cá nhân ngươi đoán chừng, Tần Mệnh bao lâu sẽ tiến Thiên đình ?
- Ngắn thì nửa năm, lâu là một năm.
- Cần lâu như vậy sao ? Chiến tranh tại Tây Hải cơ bản không có gì ngoài ý muốn, dù chohải tộc nghĩ đến cái ngọc đá đều nát, chỉ sợ cũng không có thực lực kia. Chẳng lẽ Tần Mệnh còn muốn nhúng tay Đông Hải ?
- Tần Mệnh sẽ không lại tham dự chiến tranh Đông Hải, hắn hẳn sẽ ở Xích Phượng Luyện vực một thời gian ngắn, sau đó về Lôi Đình cổ thành. An bài tốt tất cả hậu sự, mới có thể tiến Thiên Đình đại lục.
- Đây là suy đoán của ngươi ? Hay là bản thân Tần Mệnh nói.
- Không có sai. Trừ phi lại có không thể biết trước ngoài ý muốn.
- Rất tốt! Cái kia chính là nói ngươi ở chỗ này không có ý nghĩa gì ?
Sắc mặt Mã Đại Mãnh hơi trầm xuống, nghe ra ý tứ trong lời hắc y nhân nói:
- Ta nhận mệnh lão chủ nhân, phải làm bạn với Tần Mệnh tiến đến Thiên đình.
- Cái này cùng nhận mệnh ai không quan hệ, tiểu chủ muốn chuẩn bị hoan nghênh Tần Mệnh, có một số việc... Ha ha... Cần ngươi tự thân tham dự.
Hắc y nhân khô khốc u ám cười lạnh.
- Nếu như ta đột nhiên mất tích, Tần Mệnh nhất định sẽ hoài nghi.
- Vậy hãy để cho hắn hoài nghi đi.
Hắc y nhân phất tay, phụ cận dâng lên vài cỗ hắc khí, hiện ra hơn mười hắc y nhân, vây quanh Mã Đại Mãnh.