Chương 2161: Từ biệt mấy năm
Chương 2161: Từ biệt mấy năm
Tông chủ Thiên Đạo tông ngăn tại trước tất cả mọi người, sắc mặt tái nhợt, hận không thể xé xác Tần Mệnh. Mà khi Tần Mệnh bắt đầu đưa đầu ngón tay ra, tính toán gian, trong tâm hắn thật có chút luống cuống.
Chẳng lẽ là thật? Ta đây thật sự phải giao ra một cánh tay?
Người của Tần gia, người của Hô Duyên gia, còn có người của Thiết gia, đều đặc biệt yên tĩnh, có loại cảm giác hoảng hốt không quá chân thật. Thánh Võ ba đại tông môn hai đại vương phủ, cường giả Bắc Vực không người nào không biết không người không hiểu, cứ như vậy bị Tần Mệnh dọa sợ? Hơn nữa ngay cả phản kháng giận dữ chửi mắng cũng không dám nói.
Tay của Tần Mệnh chỉ theo thứ tự ngả vào năm, sau đó... Chậm rãi nắm chặt:
- Sáu!
Thiên Đao Vương, Bách Luyện Hầu, Yêu Nhi, Đồng Hân, cùng với Nguyệt Tình, đều đã tập trung vào mục tiêu, mười tám tòa Vương tượng toàn bộ nắm chặc vũ khí, thân thể khổng lồ tùy tiện khẽ động đều phát ra tiếng nổ lớn ầm ầm, mang đến áp lực cực lớn cho tất cả mọi người.
- Bảy!!
- Tám!!
Tông chủ Thiên Đạo tông cùng mười lăm vị Thánh Võ hô hấp dồn dập, đầy mặt mồ hôi, bởi vì phẫn nộ mà con mắt đều muốn trừng đi ra, bởi vì căng thẳng mà có người cũng bắt đầu run rẩy, cũng có người hận không thể giết ra, mà khi Tần Mệnh kêu đi ra một chữ ‘chín’, khí thế bọn hắn đã bắt đầu khởi động đến bỗng nhiên sụp.
- Cho!!
Tông chủ Thiên Đạo tông ôm hận hô to, chịu đựng lấy khuất nhục vỡ nát cánh tay trái.
Bành một tiếng trầm đục, huyết nhục bay tứ tung, kinh hãi toàn trường.
Sắc mặt tông chủ Thiên Đạo tông một hồi tái nhợt, đau đến hàm răng hắn đều trở nên run rẩy.
Bọn người Ưng Vương đau khổ kiên trì, một giây đồng hồ này dài như là qua một thế kỷ vậy, khi mà Tần Mệnh muốn kêu đi ra chữ ‘Mười’, khi mà chúng vương bắt đầu làm ra tư thái tiến công, bọn hắn trong áp lực bộc phát, trăm miệng một lời:
- Cho!!
Oanh!
Mười bốn âm thanh đạo trầm đục, gần như đồng thời vang lên, mười bốn vị Thánh Võ nổ tung cánh tay trái bản thân, thống khổ gầm nhẹ, sắc mặt trắng bệch không chút máu, hô hấp mất trật tự.
Giờ khắc này, toàn trường yên tĩnh, ngay cả đám người Đồ Vệ đều hé miệng, nói không nên lời là rung động hay là hoảng sợ, tóm lại ‘tim đau quá’, bọn hắn ngơ ngác nhìn máu loãng rơi vãi, nhìn những Thánh Võ kia dữ tợn lại bi phẫn, lại nhìn Tần Mệnh bình tĩnh lãnh tuấn, trong lòng bọn hắn đều có loại cảm giác phức tạp, nhưng mà... Trong thoáng chốc, lại tựa hồ hơi có nhiều hơn chút phấn khởi cùng lửa nóng nho nhỏ.
- Chúng ta đi!!
Đám người tông chủ Thiên Đạo tông phẫn hận nhìn Tần Mệnh, cắn răng, áp chế máu tươi, chuẩn bị rời khỏi.
Hôm nay chúng ta bại, nhưng hoàng thất tuyệt đối sẽ không cho phép Tần Mệnh muốn làm gì thì làm tại Bắc Vực, giết Võ Vương, muốn cánh tay bọn hắn, đây chính là khiêu khích nghiêm trọng đối với hoàng thất, không thể dễ dàng tha thứ!
- Còn không có để cho các ngươi đi đây này, đợi lát nữa đi.
- Ngươi còn muốn làm gì?
Kháo Sơn Vương suýt chút nữa liền chửi ầm lên.
- Đội ngũ Hoàng thất hẳn là sắp đến, có một số việc... Phải nói rõ ràng.
Sắc mặt bọn họ lại biến, da đầu một hồi run lên, cái tên điên này muốn làm gì? Thật sự là muốn tuyên chiến với hoàng thất? Hắn là muốn cho Bắc Vực độc lập sao?!
- Ca ca...
Tần Dĩnh nói nhỏ, lại bị Diệp Tiêu Tiêu ôm lấy, lắc đầu, chớ nói chuyện, nhìn Tần Mệnh xử trí như thế nào đi.
- Võ Vương chết, chuyện này chấm dứt, chúng ta về nhà được không?
Khóe mắt Đường Ngọc Chân bỗng nhiên mông lung, chẳng lẽ Tần Mệnh thật sự muốn phản kháng hoàng thất sao?
- Còn có vài chuyện cần phải xử lý. Nhưng ta đã đồng ý với nàng, sẽ không náo lớn chuyện.
- Chúng ta không phải muốn đi sao, đi Xích Phượng Luyện vực a, vì cái gì còn muốn đối kháng cùng hoàng thất, nhất định muốn vạch mặt sao?
- Ta là muốn đi, nhưng ta và nàng đều phải đi sạch sẽ, đi đường đường chính chính.
Tần Mệnh nắm chặt tay của Đường Ngọc Chân, nhẹ giọng trấn an lấy:
- Tin tưởng ta, tin tưởng người nàng chọn.
Nguyệt Tình từ đằng xa đi tới, an ủi vài câu, dẫn Đường Ngọc Chân tới trên Vương tượng đằng sau.
Võ Vương Phủ trong trong ngoài ngoài đều đang yên tĩnh, bất luận nam nữ, mặc kệ mạnh yếu, đều gom lại cùng một chỗ như lùm bụi, không dám tùy tiện đào tẩu, càng không dám lại khiêu khích Tần Mệnh, bọn hắn có ít người đang hoảng sợ lấy, có ít người đang cầu nguyện. Có ít người thì đang hoảng hốt, Võ Vương chết, Võ Vương Phủ chỉ còn trên danh nghĩa. Vài phút trước, bọn hắn ai cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, vài phút trước, có lẽ còn có người đang giễu cợt Tần Mệnh không biết tự lượng sức mình, vài phút trước, hết thảy đều hoàn toàn khác với hiện tại.
Vương thành lúc đầu còn hỗn loạn ầm ĩ, nhưng không lâu đã dần dần khôi phục bình tĩnh, mọi người đều ngắm nhìn phương hướng thành phủ, nhìn mười tám tòa Vương tượng nguy nga cường thịnh kia, lo lắng không yên, lại cực kỳ khẩn trương. Tần Mệnh giết Võ Vương nhưng lại không đi? Chẳng lẽ hắn đang chờ hoàng thất sao? Chẳng lẽ hắn muốn phản loạn sao?
Không đến hai canh giờ, một mảnh hào quang sáng đầy trời cao, nhanh chóng phóng đại tại cuối tầm mắt, như là sóng dữ cuộn trào mãnh liệt mà đến. Đó là đội ngũ hoàng thất, kể cả cường giả hoàng thất, đội ngũ Thánh Đường, cũng kể cả tất cả đại thế gia tông môn trong ngoài hoàng thành, chừng hơn hai trăm người, từ Địa Võ cao giai đến Thánh Võ các loại.