Chương 2184: Túc ước (1)
Chương 2184: Túc ước (1)
- Tông chủ, ngôi mộ này là xuất hiện lúc nào?
- Ta thật không biết nơi này có ngôi mộ.
Lý tông chủ lắc đầu.
- Trong tông có thêm một người, nhiều thêm ngôi mộ, các ngươi đều không tra sao?
- Loại chuyện nhỏ nhặt này... Rất ít chú ý.
Thanh Vân tông là siêu cấp đại tông Bắc Vực, địa vị rất cao, đệ tử cũ nhiều đến mấy ngàn, Lý tông chủ bọn hắn cao cao tại thượng, bình thường ngoại trừ bế quan tu luyện, chính là chú ý đại cục phía ngoài, ngẫu nhiên đưa ánh mắt đặt ở trong tông đều là sự kiện đặc thù, hoặc là những đệ tử ưu tú kia, nơi tầng dưới chót như nhà kho này hoàn toàn không ở bên trong phạm vi ý thức của bọn hắn. Coi như Tần Mệnh tình huống đặc thù, nhưng cũng là tại thời điểm nghĩ đến hỏi người phía dưới một chút, còn sống không? Thế nào? Cũng sẽ không nhiều hiểu rõ.
Mộ Bạch trưởng lão ngược lại là chú ý tới qua, nhưng khi đó tùy tiện thăm dò, phát hiện là một lão đầu bình thường, cũng không lại để ý tới nhiều. Lấy thân phận trưởng lão cao quý như hắn, làm sao lại so đo cùng một lão đầu đáng thương.
- Các quản sự đâu?
- Bọn hắn cũng không biết.
Lăng Tuyết đã hỏi, không có người nào biết lão nhân cùng mộ đất là xuất hiện lúc nào, lại là tình huống gì. Theo lý thuyết cái này có chút không bình thường, thật là ‘Bên trên mặc kệ bên dưới không hỏi’ xuất hiện lỗ thủng, hay là có nguyên nhân gì đặc biệt?
- Tần Mệnh, lão nhân kia là ai? Các ngươi gần nhau tám năm, sẽ không cái gì cũng không biết đi.
Trưởng lão Dược Sơn hỏi Tần Mệnh. Hắn hơn nửa đời người đều trấn áp Tàn Hồn tại Dược Sơn, không nghĩ tới trong nhà kho cách xa nhau năm tòa ngoài núi có đồ vật càng đáng sợ.
Tần Mệnh lắc đầu:
- Tông chủ, ta có một đề nghị.
- Nói.
- Thanh Vân tông đi theo Lôi Đình cổ thành dời vào Xích Phượng Luyện vực.
- Cái này...
Lý tông chủ trong lòng cười khổ, trước đó thật có kia ý nghĩ, nhưng Tần Mệnh mấy cuống họng ‘Giết sạch Thanh Vân tông’ kia thật làm cho hắn kinh lấy.
Vạn nhất trong lòng Tần Mệnh thật cất giấu âm u, một khi đi Xích Phượng Luyện vực, bọn hắn không thành thịt trên thớt? Huống chi, Thanh Vân tông ở chỗ này đã dựng nên hơn ngàn năm, sao có thể nói di chuyển liền di chuyển, mà lại một chuyển liền là số vạn dặm, trực tiếp tiến vào Cổ Hải thần bí lại nguy hiểm. Thanh Vân tông trên dưới các đệ tử nguyện ý không, quen thuộc sao, liệt tổ liệt tông sẽ đồng ý sao?
- Ta là thật tâm mời.
Tần Mệnh nhìn mộ phần, nếu quả như bí mật liên quan đến nơi này thật vô cùng khủng bố, đợi tương lai công bố bí mật, một khắc này, chẳng phải là Thanh Vân tông sẽ gặp khó?
- Di chuyển tông môn cùng di chuyển cổ thành không giống nhau, ta cũng không thể một người làm chủ toàn tông, trước chờ ta cùng các trưởng lão thương lượng một chút đi.
Lý tông chủ uyển chuyển cự tuyệt, trong lòng lại âm thầm quyết định, đánh chết cũng không đi!!
Sau khi Lý tông chủ bọn hắn tản ra về, Lăng Tuyết ở lại:
- Bên trong quan tài thủy tinh có cái gì?
- Một bộ thi, một bộ hồn. Ta không biết ngôi mộ này là đang táng bọn chúng, hay là đang trấn bọn chúng, tóm lại bí mật này Thanh Vân tông thủ không gánh được. Khả năng mười năm, khả năng hai mươi năm, cũng có thể là một trăm năm, tóm lại sẽ có ngày đẩy ra mây mù. Là phúc hay là họa... Thật sự nói không chừng.
Tần Mệnh nghênh tiếp ánh mắt Lăng Tuyết:
- Khuyên nhủ sư phụ ngươi, dời tông!
- Thanh Vân tông không có, mảnh này núi liền hoang. Hoang sơn dã lĩnh, ngôi mộ này liền thật thành cô phần. Ngôi mộ này, vị lão gia kia của ngươi trông chí ít tám năm, ngươi thật nhẫn tâm để hoang nó?
- Ta có biện pháp vây khốn mảnh núi này.
- Không có người, núi liền chết. Ngươi vây được ngọn núi này, không gánh nổi nó linh.
Lăng Tuyết chậm rãi lắc đầu:
- Là phúc thì không phải là họa, là họa trốn không thoát. Nếu như bí mật này thật khủng bố như vậy, Thanh Vân tông chạy trốn tới thiên nhai Hải Giác đều chạy không khỏi. Không phải sao?
- Lăng Tuyết sư tỷ, ngươi đến cùng đang suy nghĩ gì? Ta là vì tốt cho các ngươi!
- Vì sao ngôi mộ này lại mai táng ở chỗ này? Mặc kệ là trùng hợp, hay là lý do, chí ít trước hôm nay trong mười tám năm Thanh Vân tông không có xảy ra chuyện, Thanh Vân tông càng không có ai mạo phạm qua ngôi mộ này. Chúng ta cùng nó chưa nói tới ân oán, nó cũng không có lý do tới từ tổn thương Thanh Vân tông.
- Sư tỷ, ngươi làm sao lại hồ đồ. Trên đời này nào có nhiều lý do như vậy. Một số thời khắc giết người không tại lý do, mà tại người nâng đao.
- Mộ phần này, có quan hệ cùng ngươi. Cái oán này, bởi vì ngươi mà lên.
Một câu của Lăng Tuyết ế trụ Tần Mệnh, cũng làm cho hắn trầm mặc.
- Nếu như là họa, không tránh khỏi, chỉ có thể ở giải quyết nó trước khi để lộ bí mật, về phần giải quyết như thế nào, đi đâu giải quyết, chỉ có ngươi tự mình biết.
Lăng Tuyết nhìn cô phần, rời khỏi nhà kho.
- Nếu như ngươi thật vì Thanh Vân tông cân nhắc, tìm tới vị lão gia kia của ngươi.
- Ôi, sư tỷ rất có tính cách a.
Đồng Ngôn đi tới, đụng đụng Tần Mệnh.
- Còn muốn ăn đòn?
- Ta nói sai sao? Chột dạ!! Bên trong chôn thi ai, ai hồn?
- Thấy không rõ.
Tần Mệnh hồi tưởng lại một màn quỷ dị âm trầm trước đó.
Thi thể bên trong quan tài thủy tinh đến cùng sống hay chết? Vì cái gì lại cảm giác nó giống như mở mắt ra. Hắn lại nhìn toà mộ phần kia, là thật không có nửa điểm cảm giác thân thiết, ngược lại âm khí âm u.
Đồng Ngôn ngắm nhìn núi xanh hiểm trở xung quanh:
- Nghĩ đến bên trong Thanh Vân tông nho nhỏ vậy mà chôn dấu bí mật lớn như thế.
- Nếu như Thanh Vân tông không dời đi thì sao?