Chương 2199: Đông Hoàng Thiên Đình (1)
Chương 2199: Đông Hoàng Thiên Đình (1)
Giấy trắng mực đen, một bức họa nữ tử, dịu dàng hàm súc, bộ dáng mặc dù bình thường, nhưng có lẽ vì là tranh nên nhìn lại coi như nhu hòa. Xem ra người họa bức họa này bỏ đủ công phu, ngay cả con mắt đều chăm chú tân trang, nhìn vô cùng sinh động.
- Nhìn chuẩn?
Lão nhân hơi mập giọng điệu nghiêm khắc, nhưng hơi nhíu lông mày biểu hiện hắn dường như vẫn còn do dự có nên tuyên bố nhiệm vụ này cho nam tử trước mắt hay không.
- Nhìn chuẩn.
Lão nhân nháy mắt với Thánh Võ khôi giáp, Thánh Võ cầm qua bức họa, đưa về trên bàn.
Lão nhân khác trầm giọng nói:
- Trong vòng năm ngày phải đuổi tới, trong vòng hai ngày phải bắt được. Bảy ngày, chỉ có bảy ngày, trì hoãn một ngày đều không được.
- Gấp gáp như vậy?
Tần Mệnh nói rất tùy ý, nhưng trong lòng lại nói thầm người nào lại quan trọng như vậy?
- Nữ tử này mặt nửa tháng biến đổi, ngươi bây giờ chỉ còn thời gian bảy ngày, trong bảy ngày phải bắt được, bỏ lỡ, muốn lại tìm đến nàng liền khó khăn. Nếu như làm xong, không những được cho phép ngươi an toàn đi tới đi lui Đăng Thiên lâu ba lượt, còn có thể ban thưởng đặc biệt cho ngươi.
Thánh Võ khôi giáp hừ lạnh:
- Tru Thiên điện ban thưởng, sẽ không để cho ngươi thất vọng, nói không chừng so với việc ngươi tiến vào Thiên đình một chuyến thu hoạch cũng phải lớn hơn, quý trọng thật tốt đi.
- Bắt được người, đưa đến đâu?
- Lại đi Mộ thành, trong hai ngày phải đuổi tới.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó thì không cần ngươi quan tâm.
Tần Mệnh không có vội vã đáp ứng, hỏi ngược lại:
- Nhìn bộ dáng của các ngươi, nhiệm vụ này nên rất quan trọng, các ngươi cứ yên tâm giao cho người ngoài như ta đây?
- Chúng ta có máu của ngươi, bắt được nàng, ngươi có chỗ tốt. Bắt không được, hoặc là lừa gạt, Tru Thiên điện liền có thể men theo huyết dịch đuổi giết ngươi. Đừng tưởng rằng nơi đó là Thiên đình, Tru Thiên điện liền không làm gì được ngươi, cũng đừng tưởng rằng Thánh Võ thất trọng thiên liền rất giỏi. Chúng ta muốn giết người, ngươi chân trời góc biển đều trốn không thoát.
- Nhiệm vụ này, ta tiếp cũng phải tiếp, không tiếp cũng phải tiếp, hơn nữa kết thúc không thành chính là chết?
- Không sai.
- Đều nói Tru Thiên điện bá đạo, hôm nay xem như lĩnh giáo.
- Tiếp nhiệm vụ đi nhanh đi. Nhớ kỹ thời gian, thời gian quan hệ đến mạng của ngươi.
Tần Mệnh không có vội vã đi, trầm ngâm một lát:
- Nữ tử tên Hải Đường kia còn có cái gì đặc biệt? Vạn nhất nàng trước thời hạn thay đổi bộ dáng, ta tối thiểu còn có cái hi vọng sống.
Lão nhân hơi mập nhìn thái độ Tần Mệnh nghiêm túc, sắc mặt hơi chút hòa hoãn:
- Móng tay nàng là màu đen, trên đầu thích cài hoa tươi.
- Thân cao! Hình thể!
- Một thước bảy, hơi gầy.
- Còn có chi tiết gì, cũng đừng giấu làm của riêng. Cái này không chỉ quan hệ đến sống chết của ta, cũng quan hệ đến các ngươi có thể thành công bắt được nàng hay không.
Hai vị lão nhân trao đổi ánh mắt, lần nữa mở ra bức họa, chỉ điểm lấy nói:
- Trước người của nàng thích treo rất nhiều vật phẩm trang sức hoa lệ, gần như mỗi ngày đều khác nhau, nhưng duy nhất không thay đổi chính là cái này, nhìn kỹ, là một cái đỉnh ngọc tinh xảo màu lam! Còn có, trên người nàng có một mùi thơm rất đặc biệt, ngửi rất thoải mái.
Tần Mệnh yên lặng ghi nhớ.
- Còn gì nữa không?
- Những thứ này liền đủ.
- Nàng là ai? Tru Thiên điện vì cái gì bắt nàng?
- Những cái này không quan hệ với ngươi, ngươi chỉ cần làm tốt chuyện ngươi phải làm.
- Nếu như các ngươi nói cho ta biết, ta tìm ra được dễ dàng hơn.
Ánh mắt lão nhân hơi mập hiện lạnh, dán mắt vào mắt Tần Mệnh:
- Có thể tìm đến nàng mang nàng đi hay không, nhìn bản lãnh của bản thân ngươi. Nếu như kết thúc nhiệm vụ không thành, ngươi liền vĩnh viễn không về được Nam Hải.
- Hẳn không chỉ mình ta chấp hành nhiệm vụ này đi?
- Vậy thì không cần ngươi quan tâm.
- Vạn nhất ngộ sát đồng bạn?
- Ngươi không có đồng bạn!
Lão nhân ánh mắt sâu xa, lạnh lùng dán mắt vào Tần Mệnh.
- Đã hiểu rõ.
Tần Mệnh quay người rời khỏi, trong lòng âm thầm suy nghĩ.
Nữ tử này có thân phận gì, đáng để Tru Thiên điện làm to chuyện như vậy. Dường như bọn hắn không tiện tự mình ra tay, cho nên trong mấy ngày này người đi qua Đăng Thiên lâu, chỉ cần là Thánh Võ, hoặc là mấy trọng thiên trở lên, chắc hẳn đều sẽ cho một cái nhiệm vụ như vậy. Ít nhất có mười người a? Ai bắt được nữ tử kia, công lao thuộc về người đó. Nếu như phát sinh tranh đoạt, Tần Mệnh có thể giết những người khác, những người khác cũng có thể giết Tần Mệnh, không có đồng bạn, từng người tự chiến.
‘Phiêu Tuyết hoa hồ, Đông Cốc môn, Mộ thành, Hải Đường. ’
Tần Mệnh yên lặng nhắc tới mấy lần, một mực ghi tạc trong lòng.
Vốn nghĩ đến trực tiếp đi Đông Hoàng Chiến Tộc, vậy trước tiên cùng Tru Thiên điện chơi đùa.
Sau khi Tần Mệnh rời khỏi, sắc mặt hai vị lão nhân lần nữa chìm xuống đến.
- Người thứ mười lăm, không sai biệt lắm có thể.
- Không được! Ít nhất còn phải cần năm kẻ! Thiên đình chỗ đó rất nhiều thế lực đều tập trung vào nàng, cũng sẽ ở thời hạn gần tề tụ Đông Cốc môn, người càng nhiều, bảo vệ càng lớn! Đại trưởng lão đã ra nghiêm lệnh, không quản một cái giá lớn bắt lấy nàng, nếu không là hỏi duy nhất chúng ta! Đại trưởng lão gần đây nộ khí rất lớn, bất luận kẻ nào làm việc không tốt đều là trực tiếp chém đầu, không hỏi thân phận không hỏi công tích.
- Hai mươi người quá tạp, rất dễ dàng bại lộ thân phận, một khi liên quan đến Tru Thiên điện chúng ta, Đông Hoàng Chiến Tộc chỗ đó nhất định sẽ tìm phiền toái.
- Điều Yến Vạn Minh đi qua, sau đó mặc kệ thành bại, tất cả người tham dự giết chết hết thảy, quyết không thể rơi xuống trong tay người khác, càng không thể để lại đầu mối.