Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2212 - Chương 2212: Uống Thả Cửa (1)

Chương 2212: Uống thả cửa (1) Chương 2212: Uống thả cửa (1)

Những năm gần đây này rất nhiều người không phục uy lực Anh Hùng Huyết, nhưng sống sót thật không có mấy kẻ, nghe nói ngay cả Thánh Võ cửu trọng thiên đều đã từng thua ở Anh Hùng Huyết, sau đó bị ném vào hầm rượu, biến thành vài giọt Anh Hùng Huyết.

Tên là Anh Hùng Huyết, thử đúng là thật anh hùng. Ai có thể dám lấy mạng của mình nói đùa, cảm giác dung hồn hóa huyết mềm gân đục cốt ngẫm lại đều khiến người ta toàn thân run lên.

Liễu Kiêu ha ha cười khẽ, ra hiệu Tô Nhiên thu Anh Hùng Huyết lại. Kim Dương tộc bọn hắn chính là thỏa thích như vầy, không có chuyện gì không phải một ly Anh Hùng Huyết không giải quyết được, không được liền hai chén, hai chén không được chính là ba chén năm chén! Không phục? Uống đến khi ngươi tâm phục khẩu phục!

Tô Nhiên chính muốn lấy đi bầu rượu, Tần Mệnh đã đưa tay nhè nhẹ đè lại:

- Ta uống!

- Tốt!! Ha ha! Tốt! Ta liền kính anh hùng!

Trên mặt Liễu Kiêu lộ ra nụ cười sung sướng.

Những người khác trong Kim Dương tộc lộ ra nụ cười hưng phấn, Anh Hùng Huyết danh dương thiên hạ, kẻ dám nếm thử càng ngày càng ít, nhất là cao giai Thánh Võ. Hôm nay khó được đụng phải một kẻ, còn là cái Thánh Võ thất trọng thiên. Ha ha, có trò hay để nhìn, bọn hắn liền thích xem bộ dạng những tên không biết tự lượng sức mình kia uống xong Anh Hùng Huyết lăn qua lăn lại đầy đất khóc trời lạy đất.

- Ba chén! Đầy vào!

Liễu Kiêu phất tay, nhìn chằm chằm chặt chẽ Tần Mệnh.

Trong đại sảnh bầu không khí lập tức nóng lên, tất cả mọi người đứng lên, nhảy đến trên mặt bàn nhìn qua.

Ngay cả lầu hai lầu ba, cùng với đám người trong sương phòng bên trên, sau khi nhận được tin tức đều vọt tới lầu một xem kịch vui, lầu một vốn là coi như rộng rãi, nhanh chóng trở nên chen chúc náo nhiệt, đều hào hứng bừng bừng nghị luận, nhìn quanh.

Thánh Võ thất trọng thiên uống Anh Hùng Huyết? Khó gặp a.

Tô Nhiên lấy ra ngọc chung đặc chế, liền đổ ba chén.

Rượu này đỏ như máu, hơn nữa vô cùng sền sệt, nhưng không có mùi máu tươi, ngược lại có loại mùi rượu khác thường, chúng trong chung rượu xì xì dâng lên bọt khí, càng có cảm giác nóng bỏng chân thật, nhìn chúng như là nhìn ba miệng núi lửa cỡ nhỏ muốn phun trào, Anh Hùng Huyết chính là nham tương bên trong.

Anh Hùng Huyết là dùng máu cùng hồn rèn luyện, không có trộn lẫn bất luận linh túy bảo dược gì, rất thuần khiết, nhưng vấn đề chính là ở chỗ hầm rượu trong Kim Dương tộc kia, chỗ đó đi qua nhiều lần rèn luyện, còn có duy trì ba ngàn năm thang lên men, để cho rượu này trở nên vô cùng bá đạo, đương nhiên cũng có các loại dược hiệu thần kỳ.

Anh Hùng Huyết là rượu ngon, là bảo dược, càng là độc dược!



Tần Mệnh cầm lấy chung rượu, nhè nhẹ quơ quơ, dưới ánh mắt căng thẳng chờ đợi của Kim Dương tộc cùng tất cả mọi người trong đại sảnh, hắn ngẩn đầu rót xuống.

Trái tim tất cả mọi người đều thoáng cái lên tới cổ họng, toàn thân nhịn không được rùng mình một cái, như là bản thân uống một ly Anh Hùng Huyết, thân thể khó chịu nói không nên lời. Khắp thiên hạ không có người nào không biết cái thứ này khủng bố, nghe một cái tỉnh não hưng phấn tinh thần, nhấp một ngụm thần hồn điên đảo, uống một chén đời này liền ‘xong chim’. Đối với người bình thường mà nói, như là rót một ngụm nham tương.

Tần Mệnh từ từ nhắm hai mắt đề khí, Anh Hùng Huyết vừa vào trong bụng, toàn thân đột nhiên cứng lại, như là vô số lưỡi dao từ yết hầu theo thực quản vọt vào dạ dày, lưỡi đao sắc bén cắt đến nội tạng máu tươi đầm đìa, ngay sau đó, lưỡi dao như là biến thành lửa cháy bừng bừng, sôi trào tại toàn thân, đem xương cốt đều muốn đốt thành tro bụi, không đợi Tần Mệnh ổn định, lửa cháy bừng bừng lại đột nhiên biến thành luồng khí lạnh, giống như là muốn đem linh hồn đều đóng băng. Lại sau đó, như là vô số kịch độc dịch nhờn từ đầu dội xuống, thẳng đến bàn chân, làn da huyết nhục xương cốt thậm chí linh hồn, đều giống như muốn thối rữa.

Trong nháy mắt mà thôi, nhưng lại như là qua mấy canh giờ, các loại cảm giác thống khổ đều nhấm nháp mấy lần. Từ trong ra ngoài, từ bên ngoài đến trong, từ thân thể đến linh hồn, hỏi đi hỏi lại, thống khổ.

Trong đại sảnh cây kim rơi cũng nghe tiếng, hình ảnh như là cứng lại, tất cả mọi người đều định biểu lộ tại trên mặt, chặt chẽ mà tập trung vào Tần Mệnh, như nhìn phản ứng của hắn, hoặc là chờ nghe tiếng kêu thảm thiết trong tưởng tượng.

Nhưng khóe miệng của bọn người Liễu Kiêu lại càng câu càng sâu, nhẫn! Tiếp tục nhẫn! Nhẫn đến tận cùng chính là bộc phát sự thảm thiết! Ha ha, bọn hắn nhìn quen loại tình huống này, mỗi lần đều rất kích động.

Một giây đồng hồ... Hai giây đồng hồ... Ba giây đồng hồ... Mười giây đồng hồ...

Tần Mệnh đánh cái giật mình, há mồm thở ra miệng nhiệt khí, có chút run rẩy mà nói:

- Rượu ngon!!

Yên tĩnh!! Cực kỳ yên tĩnh!

Mấy trăm người đều theo dõi mặt hắn, đầu có chút chập mạch.

Ồ, cái này giống như không phải hình ảnh cần phải xuất hiện trong tưởng tượng trong chờ mong của bọn hắn, là ngạnh kháng? Chống chết?

Tần Mệnh dùng sức vung đầu, cầm lấy hai chén rượu khác, mở miệng một tiếng, toàn bộ rót xuống, hít hơi thật sâu, từ từ nhắm hai mắt, cau mày, thừa nhận lấy tàn phá cùng thống khổ. Tuy nhiên, thứ này thật sự là bảo bối, chỉ cần nhịn được, trấn trụ, chẳng khác nào thuần hóa, Hoàng Kim Huyết liền như là vô số mãnh thú như nhào tới, bắt bọn nó xé nát thôn phệ, sau đó luyện hóa, nuốt luyện.
Bình Luận (0)
Comment