Chương 2223: Về Nhà (2)
Chương 2223: Về Nhà (2)
Tần Mệnh dựa ở trên tảng đá bên cạnh, gối lên hai tay, nhìn qua trời sao, thì thào nói nhỏ:
- Đi... Đi...
Thiết Sơn Hà mang theo vò rượu đi tới.
- Hôm nay thiếu một người?
Tần Mệnh mỉm cười cười khẽ: - Đúng vậy a, thiếu một người.
- Rất lâu không gặp hắn.
- Làm sao đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với hắn?
- Ta là có hứng thú đối với khô lâu của hắn, luận bàn một chút.
Thiết Sơn Hà hiện tại có thể tự tin khinh thường đồng cấp, nhưng không thể không thừa nhận trong Xích Phượng luyện vực cất dấu rất nhiều nhân vật biến thái, như phu thê Phong Tiêu Dao, như mấy thanh niên nam nữ huyên náo rất vui, bọn hắn đến từ nhóm thế lực Thánh Linh Giáo, đương nhiên còn có Mã Đại Mãnh bên cạnh Tần Mệnh. Hắn ngược lại là muốn khiêu chiến Tần Mệnh, nhưng cảnh giới kém quá nhiều, không có so sánh về tính chất.
- Có thể hắn sẽ rời khỏi đoạn thời gian, đợi sau này có cơ hội đi.
- Đông Hải đã rối loạn, muốn đi không?
Thiết Sơn Hà càng ngày càng nóng yêu loại chém giết cực hạn này, càng là chiến đấu hỗn loạn càng là dễ dàng kích phát tiềm lực, như mấy năm loạn chiến tại Xích Phượng Luyện vực này, hắn gần như đã tham gia mỗi một cuộc chiến đấu, cũng trải qua lấy lần lượt lột xác. Thánh Võ tam trọng thiên đột phá so với hắn mong muốn muốn sớm hơn ba năm, đương nhiên, cái này cũng là một phần bế quan gấp năm lần thời gian trên Hắc Giao chiến thuyền.
Tốc độc của hắn đã rất nhanh, nhưng nhìn Tần Mệnh một cái, nhìn Đồng Ngôn Đồng Hân một cái, nhìn lại Yêu Nhi cùng Nguyệt Tình cũng từ lục địa đi đến Cổ Hải, chênh lệch quá lớn. Cho nên, Đông Hải chính là chiến trường thứ hai của hắn, cũng là sát tràng để hắn đột phá bản thân, khiêu chiến cực hạn.
- Ta không đi, Tru Thiên điện hiện tại hận không thể lột da ta, nếu như ta đi, dù cho bọn hắn hi sinh cái Thiên Võ, cũng phải giết chết ta.
Trên gương mặt nguội lạnh của Thiết Sơn Hà khó được lộ ra nét nụ cười, như thế không sai, hiện tại dù cho Tru Thiên điện không muốn Táng Hải Phần Thiên Kiếm, cũng muốn mạng Tần Mệnh ! Cuộc chiến tuyệt sát hai tháng trước, không chỉ thay đổi cục diện Tây Hải, cũng làm cho thanh danh Tần Mệnh tại Đông Hải cùng Tây Hải triệt để vang lên. Nghe nói Tru Thiên điện đã phát ra lệnh treo thưởng tại toàn bộ Đông Hải, nếu ai có thể hái xuống đầu của Tần Mệnh, trực tiếp bổ nhiệm làm trưởng lão nội điện !
- Ta muốn qua mấy ngày nữa về Lôi Đình cổ thành một chuyến, đi thăm người nhà.
Tần Mệnh than nhẹ, Xích Phượng Luyện vực đã yên ổn chiến trường, Đông Hải đi không được, cũng không có hứng thú lại đi, giao cho quần đảo Vạn Thú cùng Thiên Vương Điện lăn qua lăn lại đi thôi. Hắn muốn tiếp tục cuộc hành trình của hắn, tiếp tục tu luyện rèn luyện cùng mạo hiểm, bước tiếp theo chính là Thiên Đình đại lục ! Tuy nhiên tại trước lúc ấy, hắn phải về Bắc Vực một chuyến, nhìn Lôi Đình cổ thành hiện tại một cái, nhìn thân nhân nhớ mong một cái, còn có Ngọc Chân.
Sau đó lại về Thanh Vân tông một chuyến, nhìn nơi đã từng ở qua một cái, bái tòa mộ cô kia một cái.
- Ta đều không nhớ được đã đến Cổ Hải bao nhiêu năm, thời gian trôi qua thật nhanh.
- Có hứng thú trở về không? Người trong nhà lâu như vậy không nhận được tin tức của ngươi, cũng sốt ruột.
- Sau này đi, thay ta vấn an phụ thân.
Thiết Sơn Hà lắc đầu, hiện tại còn không phải lúc trở về.
- Ta nghĩ kỹ, lần này trở về đều nhận lấy người trong nhà, Lôi Đình cổ thành quá xa xôi, vẫn là nơi này an toàn hơn. Trên mặt Tần Mệnh mang theo nụ cười nhẹ nhõm, trước kia là muốn nhìn một cái, lại không bận lòng, nhưng bây giờ suy nghĩ, Lôi Đình cổ thành mặc dù có Vương tượng thủ hộ giả, lại có Thiên Vương Điện chấn nhiếp, chắc có lẽ không gặp nguy hiểm, nhưng bây giờ Xích Phượng Luyện vực đã độc bá Tây Hải, hắn lại là con rể Tử Viêm Tộc, cùng với việc ở lại nơi đó, còn không bằng di chuyển toàn bộ đến nơi đây.
Nơi này đã an toàn lại có người chiếu cố, càng có linh lực cùng các loại bảo bối, coi như mình ngày nào đó ngã vào Thiên Đình đại lục, cũng không cần lại lo lắng người nhà.
- Bọn hắn chưa chắc sẽ nguyện ý đến.
Lôi Đình cổ thành chỗ đó đối với Cổ Hải hiểu rõ gần như là không, mặc kệ Tần Mệnh miêu tả thật tốt, chưa chắc sẽ tin tưởng. Hơn nữa cố hương tình thâm, ai sẽ nguyện ý vượt biển mấy vạn dặm đi qua nội hải lại đến sâu trong Cổ Hải. Dù cho Tần Mệnh muốn, Lôi Đình cổ thành nguyện ý, Kim Bằng hoàng triều đều chưa hẳn đáp ứng.
- Nhìn tình huống đi. Ta hết sức.
Tần Mệnh nhìn qua trời sao, hồi tưởng đến Bắc Vực, nghĩ đến từng ly từng tý những chuyện đã từng trải qua, nghĩ đến người thân trong ký ức, nghĩ đi nghĩ lại, tưởng niệm càng đậm.
Thân thể dì có khỏe không? Tần Dĩnh hẳn đã là đại cô nương. Ngọc Chân... Nợ nàng quá nhiều.
Sau năm ngày, Tần Mệnh mang theo Nguyệt Tình, Yêu Nhi, Đồng Hân, cưỡi Hắc Phượng rời khỏi Xích Phượng Luyện vực, trở lại Kim Bằng hoàng triều Bắc Vực. Đồng Ngôn nhất định muốn cùng đi qua, mau mau đến xem nơi có thể nuôi dưỡng được cái đồ biến thái như Tần Mệnh đến cùng có cái gì đặc thù. Vì bảo đảm an toàn trên đường, Thiên Đao Vương, Bách Luyện Hầu cùng đi, bọn hắn một Vương một Hầu cũng là thuận đường về Thiên Vương Điện một chuyến, có một số việc muốn cùng các trưởng lão chỗ đó thương lượng.
Tử Viêm Tộc, Địa Hoàng Đảo, vân vân..., đều chuẩn bị chút ít lễ vật cho Tần Mệnh, biểu đạt lấy tâm ý.