Chương 2226: Ngọc Chân Công Chúa (2)
Chương 2226: Ngọc Chân Công Chúa (2)
Diệp Tiêu Tiêu rất bất mãn răn dạy, thiếu gia rời nhà đã nhanh bảy năm, gia chủ Lý Linh Đại đều đặt toàn bộ tâm tư ở trên người Tần Dĩnh, xem như bảo bối, sao có thể để cho nàng chịu tổn thương nặng như vậy, may mắn trở lại kịp lúc, bằng không thì hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Khương Bân cười khổ, không có cho mình kiếm cớ linh tinh:
- Ổn định là tốt, ổn định là tốt.
- Thủ lĩnh, Võ Vương phủ Triệu Long Thành còn chờ ở bên ngoài.
Thủ vệ đến bây giờ mới dám xin chỉ thị Khương Bân.
- Đúng vậy! Đã quên hắn! Tranh thủ thời gian mời vào! À..., bản thân ta đi!
Khương Bân lúc này mới tỉnh giấc.
- Triệu Long Thành? Chính là nghĩa tử Võ Vương thu kia sao? Làm sao hắn dám tới đây.
Diệp Tiêu Tiêu kéo Khương Bân lại.
- Nếu không phải có bọn hắn, ta ôm trở về đến cũng không phải là tiểu thư, mà là thi thể!
Khương Bân hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy lòng vẫn còn sợ hãi, bên trong hai đầu Tà Chu mặt quỷ thậm chí có Địa Võ bát trọng thiên, bằng cảnh giới hắn, một cái đối mặt liền quấn chặt hắn, bên kia đánh về phía Tần Dĩnh, nếu như không phải đám người Triệu Long Thành kịp thời xuất hiện, cưỡng ép nhúng tay, kiềm chế lực chú ý đầu Tà Chu kia, cho hắn tranh thủ chút thời gian, Tần Dĩnh khả năng đã bị ăn hết.
- Hắn sẽ hảo tâm như vậy?
- Ngươi không hiểu rõ tình huống lúc ấy, lần này thực sự cám ơn hắn.
Khương Bân là nhất định phải cảm tạ Triệu Long Thành, lúc ấy vô cùng nguy cấp, nếu như Triệu Long Thành muộn vài giây, hoặc là do dự trong giây lát, Tần Dĩnh thật sự khả năng xảy ra ngoài ý muốn, đến lúc đó dù cho hắn tự sát cũng không đủ tạ tội.
Khương Bân tự mình đến đến trước cửa phủ, tiếp một đoàn người Triệu Long Thành đi vào.
Lý Linh Đại sau khi hiểu tình huống kỹ càng, cũng nhiệt tình chiêu đãi bọn hắn, liên tục tỏ vẻ cảm tạ. Mặc kệ Lôi Đình cổ thành cùng Võ Vương Phủ thế nào, cũng không quản mà xem bọn hắn làm khỉ gió gì có ân oán gì cùng Võ Vương, ít nhất tại trên chuyện này, bọn hắn cần phải cảm tạ Triệu Long Thành.
Lý Linh Đại trải qua những năm tối tăm tuyệt vọng kia, hiện tại mặc dù cuộc sống thay đổi tốt hơn, nhưng càng như vậy càng là sợ mất đi, nàng thật sự không dám tưởng tượng nếu như Tần Dĩnh có cái gì không hay xảy ra, làm sao khi nàng chết đi lại bàn giao cùng phụ mẫu Tần Dĩnh, lại làm sao bàn giao cùng Tần Mệnh.
Triệu Long Thành tận lực biểu hiện ra phong độ nhẹ nhàng, khiêm tốn không khoe khoang không tự ngạo. Hắn mặc dù sinh ra ở môn phái xuống dốc, nhưng dù sao cũng là một thiếu gia, lại được Võ Vương bồi dưỡng nhiều năm như vậy, khí chất phi phàm, lại có một cỗ quý khí ôn nhã, rất dễ dàng cho người khác cảm giác tốt.
Thường xuyên qua lại liền đều quen thuộc, Triệu Long Thành tỏ vẻ muốn ở lại chờ Tần Dĩnh thức tỉnh, Lý Linh Đại rất tùy ý đáp ứng.
Ba ngày sau, Đường Ngọc Chân trở lại Lôi Đình cổ thành, lần này còn mang đến công chúa song sinh Đường Ngọc Sương.
- Công chúa!!
Bọn người Khương Bân cung kính nghênh đón, quỳ một chân trên đất. Đường Ngọc Chân không chỉ là phu nhân thành chủ, càng là công chúa Hoàng triều, bọn hắn tuyệt đối không thể rơi xuống cấp bậc lễ nghĩa, bị người khác nói xấu.
Đường Ngọc Chân cùng Đường Ngọc Sương đi xuống xe vua, vừa muốn ra hiệu miễn lễ, bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Long Thành ở phía sau Khương Bân.
- Triệu công tử? Ngươi sao lại ở đây.
Triệu Long Thành vội vàng hành lễ:
- Gặp qua Ngọc Chân công chúa! Gặp qua Ngọc Sương công chúa!
- Hắn cứu tiểu thư tại Huyễn Linh Pháp Thiên.
Khương Bân vội vàng giải thích.
- Tần Dĩnh bị thương? Nghiêm trọng không?
Đường Ngọc Chân cùng Đường Ngọc Sương không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn sang Triệu Long Thành, ý nghĩ đầu tiên không phải cảm động, mà là hoài nghi.
- Vẫn còn hôn mê.
Khương Bân cúi đầu xuống, không dám đụng vào ánh mắt Đường Ngọc Chân.
- Nói xem đã xảy ra chuyện gì.
Đường Ngọc Chân đi đến cửa phủ, Khương Bân tranh thủ thời gian theo sau.
Triệu Long Thành nhìn Đường Ngọc Chân Đường Ngọc Sương đến gần thành phủ, biểu hiện ra coi như bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại không che giấu được kinh diễm cùng tham luyến che dấu. Trước kia tại hoàng thành gặp qua hai vị công chúa mấy lần, nhưng các nàng đều là mang theo mạng che mặt, hôm nay có thể là về nhà, mới để lộ chân dung. Đây cũng là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy dung mạo tuyệt thế của các nàng, làm da nõn nà, con mắt như thu thủy, mũi ngọc ngạo nghễ ưỡn lên, đôi môi đỏ mọng trơn bóng, hàm răng như ngọc, dáng người cao gầy thon dài, thân thể ôn nhu thướt tha.
Công chúa hoàng thất nghiêng nước nghiêng thành tựa như ảo mộng, tư thái tuyệt thế phong độ càng làm cho người ta hít thở không thông.
Đáng tiếc, Đường Ngọc Chân đã gả làm thê tử người khác, Đường Ngọc Sương lại hạ quyết tâm ‘Tiểu cô tự xử’, không có có ai dám đi trêu chọc.
Đường Ngọc Chân sau khi nhìn thấy Tần Dĩnh hôn mê, cũng là một hồi kinh hãi cùng thương yêu, thương thế kia thế nếu như không thể kịp thời cứu giúp, thật sự khả năng mất đi tính mạng. Trong không gian giới chỉ của nàng vừa hai có hai viên đan dược cực phẩm, đều là dùng để chữa thương. Sau khi cho Tần Dĩnh ăn vào, sắc mặt rõ ràng đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, dần dần đã có chút khí sắc.
- Lần này may mắn mà có vị công tử Triệu Long Thành kia.
Lý Linh Đại nắm tay Tần Dĩnh, ngẫm lại lời Khương Bân nói qua, trong lòng nàng vẫn là có chút nghĩ mà sợ.