- Ồ? Chỗ đó là gì, như thể nó đang tỏa sáng.
Rất nhiều đệ tử Thanh Vân tông chú ý tới nơi này.
- Mặc kệ nó! Phía trước không xa chính là Cổ Quốc dưới đáy biển, nhanh nhanh, cũng đừng lề mề.
Các đệ tử Thanh Vân tông sốt ruột xông về phía trước, phía sau còn có rất nhiều dong binh, chẳng may bị bọn họ chiếm trước, cướp bảo vật, hối hận cũng không kịp.
Mộ Trình chìm dưới đáy biển một lát, bỗng nhiên chuyển hướng, bơi về phía sơn động. Hà Hướng Thiên, Mộ Dung Xung, Ngưu Dao và một số ít người khác cũng đi theo.
Tần Mệnh bơi sâu trong sơn động hơn trăm mét, phía trước xuất hiện một bình chướng, chặn đường đi. Bình chướng giống như sóng nước bập bềnh, nhẹ nhàng trôi nổi.
- Vào không?
- Ở ngay bên trong.
Tần Mệnh không do dự, xuyên qua bình chướng, cả người đột nhiên rơi xuống, giẫm lên mặt đất rắn chắc.
Nơi này là không gian trống trải, không có nước, ngược lại rất khô. Các bức tường đá trên cùng lấp lánh huỳnh quang, tạo thành từng mảnh ánh sáng, chiếu sáng không gian.
Phạm vi sơn động không biết lớn bao nhiêu, nhìn không tới bên cạnh, lại trống rỗng, phóng mắt nhìn lại, ngoại trừ tảng đá chính là tảng đá, tĩnh mịch không tiếng động.
Tần Mệnh cẩn thận đi về phía trước.
- Ngươi có thể cảm nhận được Vĩnh Hằng Dực không?
- Rất mơ hồ, ngươi đi về phía trước.
- Nơi này lớn cỡ nào?
- Trong sách cổ có ghi chép mơ hồ, phạm vi có thể phải chừng trăm dặm.
- Ngươi tìm sách cổ ở đâu?
- Đó hẳn là sách cổ duy nhất ghi chép vương quốc vĩnh hằng, nhưng ghi chép không đầy đủ.
Tần Mệnh đi không xa, phía sau liên tiếp xuất hiện tiếng chân rơi xuống đất, đám Lăng Tuyết đuổi theo.
- Sao các ngươi lại ở đây? Thật trùng hợp.
Tần Mệnh quay đầu lại cười, giả ngu.
- Nơi này là nơi nào?
Toàn thân Lăng Tuyết nở rộ linh khí, sấy khô y phục, cảnh giác không gian thần bí yên tĩnh.
- Ta cũng không biết, vừa mới phát hiện, tiến vào xem một chút.
Tần Mệnh thuận miệng nói bừa, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Yêu Nhi đi tới. Nàng và Lăng Tuyết băng thanh ngọc khiết hoàn toàn bất đồng, là loại vưu vật nóng bỏng đến mức khiến huyết mạch ngươi phun trào, lại lộ ra nguy hiểm yêu dị.
- Ta đã nói rồi, ta sẽ tới tìm ngươi, không hoan nghênh sao?
Yêu Nhi nóng bỏng gợi cảm, lắc lư sinh tư đi tới.
- Nơi này có thể rất nguy hiểm, các ngươi tự mình cẩn thận.
- Ngươi đi đâu?
- Tùy tiện nhìn xem.
Tần Mệnh đi về phía trước, ba người bọn họ theo sát thật chặt.
Đột nhiên, trong bóng tối phía trước truyền đến tiếng thét khẽ, chậm rãi phiêu bạt.
- Các ngươi có nghe thấy không?
Tần Mệnh ngưng mi, chẳng lẽ thủ hộ bên trong là Linh Yêu?
- Ngươi biết điều gì đó, nói với chúng ta.
Thiết Sơn Hà cầm chiến đao, cũng đang cảnh giác sơn động mờ mịt, nơi này làm cho hắn rất bất an.
- Ta thật không biết, các ngươi đừng ôm hy vọng với ta.
Lúc này, lục tục có người vượt qua bình chướng, đi tới nơi này, đều rất kinh ngạc trong sơn động lại còn có động thiên khác. Nhưng hoàn cảnh trống rỗng làm cho người ta bất an, ánh sáng trắng muốt làm cho người ta có loại cảm giác tái nhợt hoang vắng, bọn họ cẩn thận tụ tập cùng một chỗ, không dám khinh thường.
- Người tới thật không ít.
Tần Mệnh nhìn lại, có người trong Thanh Vân tông, cũng có chút dong binh, trước sau tiến vào hơn trăm người. Những nữ đệ tử của Bách Hoa tông thế nhưng cũng ma xui quỷ khiến mà đi theo, đang kỳ quái đánh giá sơn động trống trải.
Khương Bân bị ngăn ở bên ngoài, hắn kinh ngạc phát hiện mình bị hàng rào ngăn cản. Là bởi vì cảnh giới? Hay là bởi vì trong thân thể hắn niêm phong ngũ đại thú hồn, hồn lực quá mạnh? Hắn sốt ruột, nhưng thế nào cũng không phá được bình chướng.
- Nơi này là nơi nào?
Mọi người đều gom lại cùng một chỗ.
- Ai đến trước?
Mộ Dung Trùng nhìn về phía Tần Mệnh.
- Ta muốn đi Cổ Quốc dưới đáy biển, ngoài ý muốn nhìn thấy nơi này có ánh sáng, liền tiến vào xem một chút, các ngươi làm sao lại tới đây?
Tần Mệnh giả ngu, đánh chết sẽ không thừa nhận là hắn mở ra Cổ Quốc.
- Chúng ta cũng chú ý tới nơi này có ánh sáng.
Những người khác không hoài nghi, đều kỳ quái nhìn sơn động tái nhợt trống trải.
- Ta đề nghị tản ra xem một chút.
Tần Mệnh đề nghị, cẩn thận đi về phía trước.
- Tản ra.
Một đám dong binh không muốn cùng những tông môn đệ tử này xen vào, bọn họ tụ tập hai nhóm người, một nhóm hơn hai mươi người, một nhóm hơn ba mươi người, đi hai bên.
- Chúng ta đâu?
Ngưu Dao hỏi Mộ Trình, nơi này làm cho người ta hoảng hốt, các đệ tử Thanh Vân tông bọn họ theo bản năng đều tụ tập bên cạnh Mộ Trình.
- Cùng nhau đi.
Mộ Trình nhìn Tần Mệnh, luôn cảm thấy hắn có chút thần bí.
Tần Mệnh hạ thấp thanh âm:
- Cẩn thận một chút, ta vừa mới nghe được phía trước có thanh âm, còn nhìn thấy rất nhiều quái ảnh.
- Ở đâu?
Trong lòng Ngưu Dao căng thẳng.
- Ở ngay phía trước, cảm giác rất kỳ quái, thật giống như ở bên người, còn có tiếng thở hổn hển quái dị.
Tần Mệnh nói thần thần bí bí, dọa không chết các ngươi.
Lăng Tuyết im lặng, ngươi hù dọa bọn họ là có ý gì?
Rất nhiều đệ tử Thanh Vân tông thật sự bị dọa sợ, lặng lẽ nuốt nước miếng, tụ tập càng chặt.
- Tần Mệnh, ngươi đi phía trước.
Phàm Tâm đột nhiên lôi kéo mấy tỷ muội tiến lại gần.
- Sao ngươi không đi trước.
- Ngươi chai đòn, ngươi đủ tàn nhẫn.
- Ngươi da mịn thịt vừa vặn làm mồi nhử.
- Thật không có phong độ! Ngươi không biểu hiện chút trước mặt mỹ nữ sao?