Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2294 - Chương 2294: Tiểu Chủ

Chương 2294: Tiểu chủ Chương 2294: Tiểu chủ

Kỳ Nguyên Lăng đứng ở nơi đó rời khỏi cũng không phải, ngồi xuống cũng không phải, tức giận nhìn Tần Mệnh. Liền biết gặp phải tên này không có chuyện tốt. Ngồi xuống đi, quá biệt khuất. Rời khỏi, tên này thật sẽ đấu võ, lại đối mặt với vô số người, đem hắn hành hạ da tróc thịt bong, càng mất mặt!

Thời điểm này, lại một nhóm người tới đây, kỳ quái nhìn hai người cãi lộn.

- Nhanh lên!!

Tần Mệnh thúc giục, nhưng trong lòng vẫn căng cứng, hết sức chăm chú.

- Nếu như ta chết, thành quỷ đều không bỏ qua cho ngươi.

Kỳ Nguyên Lăng đột nhiên quay người, chụp lấy Quỷ Đồng, dùng tốc độ nhanh nhất phóng lên trời.

Đáy mắt Tần Mệnh nổi dậy tinh mang, cánh chim căng cứng, tùy thời ứng phó nguy cơ, nhưng...

Yên tĩnh! Bình tĩnh!

Gió nhẹ thổi qua, lá cây đong đưa, rơi vãi điểm điểm lục mang. Không có phục giết, không có cái gì, không có bất kỳ ngoài ý muốn gì cả.

Kỳ Nguyên Lăng ôm lấy Quỷ Đồng, ngừng ở trên không, đề phòng cao độ.

Ồ? Chỉ đơn giản như vậy? Bẫy đâu!!

Tần Mệnh khẩn trương một lát, vẫn là cái gì đều không phát sinh. Quá kỳ quái, đến cùng tình huống này là như nào? Kẻ địch thật sự liền đem Quỷ Đồng ném ở chỗ này?

Kỳ Nguyên Lăng nhìn tiểu hài nhi trong ngực, lạnh giá cứng ngắc, vẫn không nhúc nhích, nhưng vẫn là có thể cảm nhận được một chút tính đàn hồi trên da, đây không phải ngọc thạch điêu khắc, đó thật sự là một hài tử!

Tại sao có thể có hài tử cổ quái như vậy.

Không phải nhân loại?

Bỗng nhiên, trong đầu Kỳ Nguyên Lăng tỏa ra một cái tên, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ nó là...

Không có khả năng! Nó làm sao lại nằm ở chỗ này? Làm sao lại bị ném xuống?

Chẳng lẽ đã tìm đến Tiên Thạch Tinh Giới, nó vô dụng? Mặc dù vô dụng, cũng không có khả năng ném ở chỗ này a, đồn đãi chỉ có nó mới có thể chân chính tỉnh lại Tiên Thạch Tinh Giới.

Không, đây không phải nó, đây nhất định không phải.

Tần Mệnh bay lên không, nhận lấy Quỷ Đồng.

- Nó là cái gì?

Kỳ Nguyên Lăng vẻ mặt ngưng trọng nhìn Tần Mệnh.

- Ta không biết a, nhìn thú vị, lấy về nghiên cứu một chút.

Tần Mệnh càng kỳ quái, đến cùng tình huống như thế nào? Quỷ Đồng cứ như vậy bị ném đi?

Nói hươu nói vượn!

Kỳ Nguyên Lăng vẫn là nhịn không được hỏi ra miệng.

- Nó là Quỷ Đồng?

- Làm sao có thể, đừng suy nghĩ nhiều.

Ánh mắt Tần Mệnh đảo qua hơn mười người phía dưới, khẽ chau mày, chuyện Quỷ Đồng không thể để cho người khác biết rõ. Mặc dù bọn hắn hiện tại còn chưa hiểu qua đến, nhưng dùng không bao lâu sẽ có hoài nghi. Nhưng, cứ như vậy giết toàn bộ sao, trong đầu Tần Mệnh còn thật có chút không đành lòng.

Người dưới đất đều mẫn cảm chú ý tới khí tức của Tần Mệnh không đúng, lục tục ngo ngoe bắt đầu cảnh giác lấy lui về phía sau.

Tần Mệnh đột nhiên phóng tới rừng rậm, loạn quyền xuất kích, cướp đoạt lấy sinh mệnh lực của bọn hắn, sau đó đánh ngất xỉu toàn bộ, kéo tới trong bụi cỏ yên tĩnh, bảo đảm trong ba ngày không tỉnh được.

- Ngươi sẽ không nói lung tung?

Tần Mệnh ngẩng đầu nhìn Kỳ Nguyên Lăng.

- Ta không kết thù cùng ngươi, bằng không thì đã sớm đem tên ngươi truyền đi.

Kỳ Nguyên Lăng cảnh giác lấy.

Tần Mệnh vọt vào rừng rậm, biến mất bóng dáng.

Kỳ Nguyên Lăng thở ra hơi, nhưng vẫn là rất kỳ quái, tiểu hài nhi như sứ chạm ngọc kia rốt cuộc là cái gì? Có phải Quỷ Đồng hay không? Hắn cảm giác là có chút giống, nhưng lại cảm thấy rất không có khả năng.

Thôi, mặc kệ. Dù sao cũng chỉ là đi vào tầm bảo, Quỷ Đồng cùng Tiên Thạch Tinh Giới không quan hệ cùng hắn.

Kỳ Nguyên Lăng quay người muốn rời khỏi, nhưng lại bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, quay đầu lại một tiếng giận dữ mắng mỏ:

- Hỗn đản! Ngươi đáng đâm ngàn đao! Ta lại tin ngươi một lần, liên không phải họ Kỳ!!

Chiến Tranh Hào Giác đâu?

Đã nói trả Chiến Tranh Hào Giác a!

Ngươi dễ quên a!!

Tần Mệnh mang theo Quỷ Đồng tìm đến Hải Đường đang nôn nóng chờ đợi.

- Là nó!! Là nó!!

Hải Đường cẩn thận từng li từng tí ôm lấy Quỷ Đồng lạnh giá, kích động đến hai mắt mông lung đẫm lệ.

Tần Lam ngồi ở trên vai Tần Mệnh, hiếu kỳ nhìn tiểu hài nhi so với nàng còn muốn nhỏ hơn một vòng.

- Nó không có bị thương, chỉ là bị thôi miên.

Tần Mệnh đã kiểm tra.

- Tỉnh, tỉnh.

Hải Đường cẩn thận từng li từng tí đụng lấy Quỷ Đồng.

Quỷ Đồng lúc ngủ là hoàn toàn bất động, toàn thân đều trở nên cứng ngắc, hiện ra màu ngà sữa hơi mờ, như là sứ ngọc. Hải Đường kêu gọi thật lâu, thân thể cứng ngắc mới có chút giật giật, vốn là đầu ngón tay, lại là thân thể, chậm rãi mở ra con mắt đen kịt.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngọc trắng ánh nhuận, mở ra hai khe hở sâu xa, không có tròng trắng, một mảnh tối tăm, như là bầu trời đêm khôn cùng, ngẫu nhiên sẽ có mấy điểm tinh thần lập loè. Ý thức nó có chút hoảng hốt, chu cái miệng nhỏ, phát ra sóng âm chói tai sắc nhọn, trong chốc lát cuộn sạch cả phiến rừng rậm, truyền ra xa hơn mười dặm.

- Là ta!! Là ta a!

Hải Đường tranh thủ thời gian trấn an.

Tiếng rít của Quỷ Đồng chói tai lại lạnh giá, như là vô số lưỡi đao xông qua linh hồn người khấc, muốn xé thành mảnh nhỏ, khắp nơi trên dãy núi, vô số người cùng Linh Yêu đều thống khổ kêu thảm thiết, kinh hồn nhìn xung quanh. Nhưng có rất nhiều cường giả đối với cái sóng âm này sinh ra hoài nghi, ví dụ như Tam Nhãn Chiến Tộc cùng Bất Hủ Thiên Cung đang thủy chung che dấu hành động!

Quỷ Đồng nhận ra Hải Đường, ngừng thét lên lại. Nó nháy xuống con mắt, ê a hai tiếng, mở ra cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười, trong miệng là hai hàng răng trắng tinh, đầu lưỡi linh xảo đều giống như có màu ngọc trắng.
Bình Luận (0)
Comment