Chương 2375: Khế ước sinh tử, khai chiến (2)
Chương 2375: Khế ước sinh tử, khai chiến (2)
- Ôi ! Hoang Lôi Thiên đi lên lại đưa cường giả đăng tràng, là muốn một trận chiến định thắng bại sao?
- Bắt đầu từ Quỷ Linh Tộc, Hoang Lôi Thiên liền một mực bị đè nặng, bọn hắn không ra tay thì ai ra tay.
- Lôi đạo quyết đấu, đặc sắc !
Bầu không khí lộn xộn lập tức nóng nhất, ánh mắt toàn trường đồng loạt tập trung phương hướng Hoang Lôi Thiên. Chỉ cần có người đăng tràng, chẳng khác nào cuộc chiến sinh tử chính thức bắt đầu, kể từ bây giờ về sau, trong tám mươi tám ngày... Không chết không ngớt !
- Cút ngay ! Nơi này là Trầm Tinh Vũ Lâm, đến phiên các ngươi?
Phương hướng Kim Lang tộc truyền đến một tiếng quát tháo hùng hậu lạnh lùng, Nhung Quát đi đến phía trước đội ngũ Kim Lang tộc, trong đồng tử màu vàng lóe lên ánh sáng lạnh như đao, quét về phía Hoang Lôi Thiên, nhìn thẳng Lữ Hoành Qua của Hoang Lôi Thiên.
Năm đó Nhung Quát cùng Lữ Hoành Qua cùng chung cạnh tranh Hổ bảng, một kẻ là thể võ mạnh nhất đương đại, một kẻ là Lôi Tu mạnh nhất đương đại, nhận đến khắp nơi chú mục, còn bị người nhiều chuyện lấy ra so sánh. Hắn vốn ôm lấy tin tưởng thật lớn, nếu quả thật có thể bước vào Hổ bảng, trong nội tâm thể võ thiên hạ, trong Kim Lang tộc, địa vị đều sẽ tăng lên đến vị trí chưa từng có, tộc trưởng hạ nhiệm Kim Lang tộc nhất định là hắn không ai có thể hơn.
Nhưng, Nhung Quát vậy mà tiếc nuối rớt bảng.
Rất nhiều người năm đó còn đem lần cạnh tranh kia so là trận chiến Hổ Lang, kết quả mãnh hổ quật khởi, Kim Lang bị thua !
Nó khiến hắn canh cánh trong lòng, tương đương không phục, nhất là đối với Lữ Hoành Qua.
Lữ Hoành Qua sắc mặt lạnh lùng, nhưng không đợi hắn kéo lại, trong đội ngũ Kim Lang tộc lập tức đi ra một nam tử khôi ngô cường tráng:
- Kim Lang tộc, Nhung Úc ! Tuyên chiến !
Nam tử cao chừng hơn hai thước, chiến uy như hỏa diễm vô hình dào dạt bùng cháy, vô cùng khiếp người. Hắn xông đến đỉnh Bàn Long Sơn trước Thiết Chiêm Quân, cuồng dã gào thét, như là mãnh thú, thân thể hùng tráng nhúc nhích dữ dội, làm vỡ nát y phục trên thân, lộ ra thân hình cường tráng như sắt thép, đường cong cơ bắp tráng kiện nhưng lại không khoa trương, mang theo mỹ cảm phái cứng rung động lòng người.
Hai con ngươi Nhung Úc sáng lên, vàng rực lập lòe, lộ ra hào quang nguy hiểm như ác lang, toàn thân da thịt căng cứng, nhanh chóng biến thành đen kịt, như là lân giáp cứng cỏi thủ hộ ở trên người, hắn gầm thét nhìn hằm hằm Tần Mệnh, hai chân to dài dị thường đột nhiên phát lực, thân thể hùng tráng bắn tới, chạy giết Tần Mệnh.
Tần Mệnh đột nhiên mở mắt, huyết quang như cơn lốc quay quanh tại hai con ngươi, cánh chim chấn vỗ, bay nhanh bắn vọt ra:
- Cuộc chiến sinh tử ! Ngày đầu tiên ! Kẻ lên đài, khế ước tự thành, không chết chính là sống !
- Câm miệng cho lão tử !
Nhung Úc nhanh chóng chạy như điên, cương khí sôi trào như là sóng dữ đập không, lại như cổ thú bừng bừng lao lên, oanh động đỉnh núi. Huyết mạch Kim Lang thuần khiết, ý chí chiến đấu siêu cường, hắn là mãnh tướng hung danh hiển hách tại Trầm Tinh Vũ Lâm. Hắn gào rú quái dị, năng lượng như phát nổ hội tụ tại cánh tay phải, đột nhiên nện ra một quyền. Quản ngươi lôi đạo gì, thử xem gần trăm vạn quyền lực của lão tử !
Oanh !
Tần Mệnh nháy mắt lao tới, không có sấm sét, không có võ pháp, vung quyền chính là một lần bạo kích, đối diện quyền cương, đối chiến thiết quyền.
Ồ?
Toàn trường có chút hoảng hốt, quyền đối quyền? Không phải lôi đạo đối kháng thể võ sao?
Điên cuồng va chạm, đất rung núi chuyển, một cỗ sóng khí điên dại từ hai đấm nổ tung, múa loạn trời cao. Nháy mắt va chạm, đánh ra uy lực sụp đổ núi sụt đất, nhưng mà, nháy mắt va chạm cũng làm vỡ nát trọng quyền cuồng dã của Nhung Úc.
Răng rắc !
Tần Mệnh quyền uy vô cùng, trong nháy mắt nổ nát nắm đấm Nhung Úc, huyết nhục bay tứ tung, xương trắng văng khắp nơi, mà uy năng không giảm, dễ như trở bàn tay như đè nặng cánh tay Nhung Úc xông mạnh về phía trước, xương gãy thịt nát, như là đập vỡ cây trúc tráng kiện, trực tiếp thẳng đến bả vai Nhung Úc.
Một cánh tay đang thật tốt, trong nháy mắt từ tay đến vai toàn bộ vỡ vụn.
- A a...
Nhung Úc tại cùng lúc dữ tợn phóng đãng gầm thét biến thành đau nhức hoảng sợ gào to, cơ thể chạy như điên bị sống sờ sờ tung bay đi ra ngoài, máu tươi phun trào, máu nhuộm trời cao, trọn vẹn quay cuồng ra hơn ba trăm thước, sau khi rơi xuống đất đột nhiên bắn lên.
Gần như trong một cái chớp mắt, Tần Mệnh chấn vỗ cánh chim, ngang trời tmà ới, không có bất kỳ lời nói nhảm cùng đình trệ gì, chân phải nén sức mạnh như búa sắt từ trên trời giáng xuống, hung hăng mà đánh vào cổ Nhung Úc, răng rắc giòn vang, cái cổ phá vỡ, toàn bộ chân sắt đánh xuống đi.
Thô bạo chém đầu !
Đầu thân chia lìa !
Nhung Úc chết thảm !
Toàn trường lâm vào trầm tĩnh quái dị, biểu lộ trên mặt tất cả mọi người đều trở nên đặc sắc lại cứng ngắc, nhìn chằm chằm thân thể cùng đầu bắn ngược.
Chết?
Chấm dứt?
Thể võ đối kháng thể võ?
Tần Mệnh nắm lên đầu cùng thi thể, vung tay ném về phía chỗ Yến Vạn Minh.
- Luyện !
Hải Đường hoàn hồn, nhưng vẫn có chút ngu, trận chiến đầu tiên cứ như vậy giải quyết?
- Luyện đan !
Yến Vạn Minh lạnh lùng nhắc nhở Hải Đường.
Hải Đường hít một hơi, vung ra U Hỏa Phượng Văn Đỉnh luyện hóa thi thể Nhung Úc.
Tám mươi tám ngày huyết chiến khẳng định tiêu hao cực lớn cùng linh lực thể lực, cho nên Tần Mệnh phân phó mỗi người chiến bại đều bị ném vào luyện lô, do hắn luyện hóa Tụ Linh đan cùng Hoàn Nguyên Đan.