Chương 2402: Tê Thiên (1)
Chương 2402: Tê Thiên (1)
Nhung Quát trùng trùng điệp điệp ho khan, nhắc nhở tộc nhân kia, đừng mất mặt xấu hổ. Ai quản ngươi thể võ hay là võ pháp, là tự chúng ta cho là phải vậy.
Tần Mệnh vung vẩy cánh chim, tung bay trong giữa không trung, ánh mắt lăng liệt phát đỏ đảo qua toàn trường.
- Một vòng khiêu chiến mới bắt đầu, kẻ tiếp theo là ai?
Bầu không khí tại Thạch Lâm nóng lên, nghị luận dồn dập, ngưng chiến ba ngày, cần phải bắt đầu đi à nha, ai sẽ lại đăng tràng? Mặc dù trận đầu của Kim Lang tộc thành chuyện cười, nhưng thể chất cường hãn của Kim Lang tộc thiên hạ đều biết, da thịt gân cốt cứng rắn như vũ khí, võ pháp cùng vũ khí bình thường đều rất khó lưu lại vết thương trên người bọn họ, lại bị trong nháy mắt chém nát? Bọn hắn mặc dù nhìn vui cười, nhưng trong lòng cũng rất khiếp sợ. Không hổ là Huyết Lôi có thể săn bắt Hoang Lôi Thiên, lực sát thương chính xác khủng bố.
Bất Hủ Thiên Cung, Hoang Lôi Thiên, Kim Lang tộc, Hỏa Vân Thiên các loại cũng đã kích động, cường giả bọn hắn chọn lựa từ trong tộc cũng đã đến, liền chờ cái cơ hội thích hợp. Một kẻ đi qua giết không chết, hai ba kẻ thì thế nào đây? Tuyệt đối muốn đem Tần Mệnh giết chết tại Bàn Long Sơn này!
Thời điểm này, trong đội ngũ Hoàn Lang Thiên lại đi ra một nam tử, không có có nói nhảm dư thừa, đi thẳng tới đỉnh Bàn Long Sơn.
Cừu Trầm Phù, một nam tử vô cùng cường đại, trong mắt người bình thường khả năng không có gì ấn tượng, thậm chí không có danh khí gì, nhưng ở trong mắt người biết hắn, lại biết người này cực độ đáng sợ.
Hắn cũng không phải là trực hệ Cừu gia, lại sâu đến tộc trưởng Hoàn Lang Thiên coi trọng. Hắn rất ít khi ở trong tộc, quanh năm tu luyện bên ngoài, độc hành thiên hạ, có đôi khi năm ba năm đều không về.
- Cừu Trầm Phù? Hoàn Lang Thiên phái hắn tới.
- Cừu Trầm Phù bây giờ là bát trọng thiên sao? Ta nhớ được tuổi của hắn so Cừu Tử Cứu nhỏ hơn hai tuổi!
- Cừu Trầm Phù a, có chút ấn tượng, thật nhiều năm không thấy được hắn, nghe nói thâm thụ những lão gia hỏa Hoàn Lang Thiên kia coi trọng, đáng tiếc cũng không phải là trực hệ, không cách nào tiếp quyền.
- Đó là lúc trước. Hiện tại Cừu Tử Cứu bị Tần Mệnh giết chết, Hoàn Lang Thiên vừa hay muốn một lần nữa bồi dưỡng người nối nghiệp, Cừu Trầm Phù rất có hi vọng a. Lần này ứng chiến Bàn Long Sơn, có thâm ý khác.
Bọn người Tiêu Dung biết Cừu Trầm Phù, nhưng chưa từng thấy hắn thể hiện ra thực lực, bọn hắn chỉ biết là Cừu Trầm Phù đã bái một vị sư phụ vô cùng cường đại, vị kia không phải nhân loại, mà là hung thú khủng bố có lấy huyết mạch thượng cổ.
Đó là một tên cuồng nhân chiến đấu! Có lẽ thật có tư cách khiêu chiến Tần Mệnh!
Cừu Trầm Phù nhắm nghiền hai mắt, hít thở thật sâu gió lạnh tại đỉnh Bàn Long Sơn, chậm rãi thở ra, lần nữa mở mắt ra, đáy mắt vậy mà hoàn toàn biến thành màu trắng, cũng không phải là trắng xám, mà là trắng noãn như ngọc, lộ ra ánh huỳnh quang thần bí đến yêu dị. Hắn đi về hướng Tần Mệnh, khí tức cả người thay đổi hoàn toàn, áo giáp trên người tách ra cường quang rực rỡ tươi đẹp, mỗi một bước đi, đỉnh núi đều run rẩy, khí tức không ngừng kéo lên.
Toàn trường kinh hô, rất là ngoài ý muốn, bởi vì đa số người cũng không nhận ra hắn, còn tưởng rằng lại là một tên đến chịu chết, không nghĩ tới lại mạnh mẽ như vậy. Võ giả là mạnh là yếu, khí thế có thể phán đoán đại khái, mà khí thế của Cừu Trầm Phù để cho tâm rất nhiều người đều đang run rẩy.
Ngay cả đám người Tiêu Dung đều thật bất ngờ, khí tức này cường đại khoa trương một chút.
Cừu Trầm Phù mấy năm này đã trải qua cái gì?
Cừu Trầm Phù như một ngọn núi lớn di động, mỗi đi một bước đều kéo lên khí thế, đi ra sau trăm trượng, trời đất đều dường như nổ vang theo.
Hoàn Lang Thiên tụ tập ở đây hơn trăm người, cưỡi lấy Thiên Mã, uy nghiêm nghiêm túc lại trang trọng, ánh bạc sáng chói, bọn hắn như là Thiên Binh Thần Tướng cao cao tại thượng, cao ngạo đến tôn quý. Khóe miệng mỗi người đều khơi gợi lên đường cong nhàn nhạt, rất có lòng tin đối với Cừu Trầm Phù.
- Đợi ngươi chết trận, ta sẽ đích thân đem tro cốt rải đến Cổ Hải. Từ đâu đến, cút về đó!
Cừu Trầm Phù thét dài, đỉnh núi chấn vang, cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy. Vô số lông trắng từ trên người hắn phất phới, rậm rạp chằng chịt, nhảy múa cuồng loạn trời cao, trắng xoá một mảnh, đem đỉnh núi chìm ngập. Bạch Mao nhìn dường như nhẹ nhàng, duy mỹ đến tinh khiết, nhưng số lượng càng ngày càng nhiều, gần như nhồi vào cái mảnh đất trời này, ngăn cách tầm mắt mọi người, ngay cả linh lực dường như kéo dài không đi vào.
Tần Mệnh đã lập tức mất đi tung tích Cừu Trầm Phù, trong tầm mắt tất cả đều là Bạch Mao, không có bất kỳ tạp chất, càng không có có bất kỳ thanh âm nào, dường như đột nhiên đem hắn vây ở bên trong một mảnh không gian thần bí, ngăn cách vơi bên ngoài. Gần như trong chốc lát, một loại khí tức nguy hiểm cực độ đập vào mặt, lông trắng trước mặt bỗng nhiên tách ra, một loại vũ khí như bạc toa nháy mắt giết đến, đánh về phía mi tâm Tần Mệnh.
Tần Mệnh gắt gao nắm tay phải thành nắm đấm mãnh liệt bạo lên, phá lên kim quang ngập trời, đối chiến bạc toa.
Ầm ầm bạo hưởng, như là một quyền đập vào thiết sơn, chấn đến không gian loạn chiến, đất rung núi chuyển, Tần Mệnh vượt qua trăm vạn lực lượng sống sờ sờ đánh bay bạc toa, nhưng hắn cũng bị lực lượng phản chấn khủng bố xốc lên.
- Đằng sau!!
Một tiếng rít gào sắc bén, Cừu Trầm Phù đột nhiên xuất hiện, dày đặc lông trắng đột nhiên phát đỏ sắc bén, đan vào thành một thanh Bạch Mao kiếm sắc, chém về phía đầu của Tần Mệnh. Hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiệu, những lông trắng này che giấu tung tích cùng khí tức của hắn, ngay cả thanh âm cùng năng lượng chấn động đều bị ‘Thôn phệ’, cái gì cũng đều cảm thụ không đến.