Chương 2428: Bất Tử Vương (2)
Chương 2428: Bất Tử Vương (2)
Những người bị đánh xuyên thân thể kia kỳ lạ nhìn vào vết thương, không có nguy hiểm gì a, chỉ là đau một chút.
- Muốn mặt không? Hoang Lôi Thiên không phải thánh địa lôi đạo ư, luân lạc tới tình trạng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn? Giết người đều phải chờ tới lúc gần chết lại dám ra tay?
Ngọc Thiền quát lạnh, ý đồ tranh thủ thời gian cho Tần Mệnh.
- Tiện nhân, đến phiên ngươi nói nhảm? Cút!
- Muốn chết!
- Đến a! Nơi này là Bàn Long Sơn, đi lên chính là cuộc chiến sinh tử! Không chết không ngớt! Kỹ nữ ngươi dám sao? Ta tặng cho ngươi a! Người nọ phẫn nộ chỉ vào Ngọc Thiền, khóe miệng ôm lấy vui vẻ:
- Ngươi đã ngủ cùng Tần Mệnh chưa? Bảo vệ hắn như vậy!
Thiên Dực tộc trợn mắt nhìn, ánh mắt Ngọc Thiền bỗng nhiên âm lãnh.
- Đến a, dám không? Tặng cho ngươi! Ngươi cùng Tần Mệnh đánh một hồi, ngươi giết không chết hắn, bị hắn giết chết ngươi!
Nam tử kia phun nhổ nước miếng, không lại lề mề, cất bước chạy như điên, toàn thân phá lên lôi triều kịch liệt, cường quang chói mắt, lôi triều đảo mắt hóa thành Hoang Lôi, uy năng bạo tăng mấy lần.
Ngọc Thiền muốn ngăn cản, lại không thể lên Bàn Long Sơn.
Khắp nơi toàn bộ chú mục, cơ hội tốt! Giết Tần Mệnh! Chấm dứt trận chiến đấu để cho Thiên đình hổ thẹn này!
- A a a!
Vị cường giả Hoang Lôi Thiên kia đang chạy như điên đột nhiên bạo lên, xiên ngang trời cao gần trăm thước, hai tay giơ lên cao chỉ lên trời, toàn thân lôi triều sôi trào hội tụ, hóa thành một thanh Lôi Phủ tráng kiện, hung hăng mà đánh tới hướng mưa kim quang đang hội tụ.
Mấy nghìn tán tu Cổ Hải kinh hô!!
- Giết hắn!
Mấy vạn cường giả thiên đình bạo rống.
Nhưng mà, quang vũ thủy triều cuộn trào mãnh liệt đột nhiên bạo lên, mãnh liệt ngút trời, kịch liệt bay múa, giao hội thành một hình người cao mấy chục thước, uy nghiêm đẹp đẽ quý giá, kim quang như mặt trời, trong tay cầm kiếm sắc, thương nhiên bổ chém, thẳng hướng nam tử kia.
Cường giả Hoang Lôi Thiên kia sắc mặt kịch biến, cưỡng ép thay đổi quỹ tích, thả người xuất hiện tới bên cạnh, sau khi quay cuồng rơi xuống đất hắn kinh ngạc ngẩng đầu, đây là cái gì?
Vô tận quang vũ hội tụ thành một nữ tử tuyệt đại phong hoa, khống chế ba thanh kiếm quang, đứng ngạo nghễ tại đỉnh Bàn Long Sơn, kim quang vạn trượng, sinh cơ đậm đặc. Nàng rõ ràng là ảo ảnh, nhưng lại mang cho mấy vạn người toàn trường một loại cảm giác thần bí nói không nên lời, còn có cỗ thánh uy khủng bố uy nghi thiên hạ không dung xâm phạm, chấn nhiếp quần hùng.
Vạn chúng chú mục, kinh ngạc lại ngưng trọng.
Tần Mệnh nằm trên mặt đất, nhận lấy ‘Minh Vực Thiên Hoa’ cướp đoạt sinh mệnh lực từ trên thân hơn năm vạn người, nội tạng rách nát, xương cốt, huyết nhục các loại nhanh chóng tân sinh, huyết dịch gần như khô cạn cũng bắt đầu nồng đậm, kích thích Hoàng Kim Tâm nhảy động.
- Giết Tần Mệnh! Hắn có một thời kỳ dưỡng bệnh! Đừng cho hắn thực hiện được!
Trong đội ngũ Hoang Lôi Thiên nôn nóng truyền đến nhắc nhở.
- Oa a!!
Nam tử kia lần nữa kích thích lôi triều, cuồng dã gào thét, đề khí chấn uy cho mình, nhưng khi hắn hùng hổ giết đến trước mặt mảnh nữ tử quang vũ kia, lại đột nhiên lại dừng lại, biểu lộ dữ tợn cứng lại trên mặt, khóe mắt co rút lại, cái trán vậy mà chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Tần Mệnh... Đứng lên...
Sâu trong quang vũ, con mắt Tần Mệnh còn đang treo máu lạnh lùng nhìn hắn, mưa kim quang vây xung quanh hắn, rơi vãi sinh mệnh lực nồng đậm, hai chân đã sinh ra xương cốt hoàn toàn mới, đang nhanh chóng kéo dài lấy mạch máu kinh mạch cùng da thịt mềm mại tươi sống, nội tạng cùng hai tay rách nát cũng đang rõ ràng đến nhanh chóng khôi phục lấy.
- Ngươi đang thất thần làm gì, giết a!
Hoang Lôi Thiên trong đội ngũ nôn nóng la lên.
Nam tử nhìn Tần Mệnh gần ngay trước mắt, không tự giác đối diện với ánh mắt của hắn, trong lòng lại sinh ra một cảm giác lạnh lẽo, trong đầu nhớ tới Tần Mệnh điên cuồng cùng hung tàn, nhớ tới Tần Mệnh cường thế cùng điên cuồng đại sát toàn trường.
Trong chớp mắt, lại giống như qua thật lâu, hắn liền đứng như vậy.
- Giết hắn!
Lữ Hoành Qua cũng nhịn không được bạo rống.
Nam tử giật mình tỉnh giấc, biểu lộ có chút co rúm, trong lòng có ngọn lửa hô hắn chạy, vô ý thức muốn giết qua, nhưng chỉ là ngọn lửa mà thôi, thân thể vậy mà động đều không động đậy, ngay cả chính hắn đều không nghĩ tới hắn hung hãn dũng cảm vậy mà sẽ bị dọa.
Nam tử vùng vẫy trong chốc lát, rốt cục cũng lần nữa nổi điên, muốn phát động trùng kích, nhưng tại lúc này, thân thể Tần Mệnh đã khôi phục hơn phân nửa, toàn thân bạo lên Huyết Lôi mãnh liệt đánh về phía hắn.
Trong lòng nam tử lộp bộp xuống, kết thúc!!
Giờ khắc này, hắn không có điên cuồng, không có cường thế, ngay cả dũng khí phản kháng đều không có, cũng quên cả tránh đi. Cùng với hai tiếng trầm đục, Huyết Lôi đánh xuyên qua thân thể của hắn, chấn đến hắn liên tiếp lui về phía sau, Huyết Lôi bắt đầu khởi động lấy cơn lốc rậm rạp chằng chịt, điên cuồng mà cắn nuốt Hoang Lôi trong cơ thể hắn.
- A!!
Nam tử kêu thảm thiết, rốt cục cũng muốn giãy dụa, nhưng lại làm sao đều giãy không ra, trơ mắt nhìn lực lượng sấm sét của bản thân mất đi khống chế, theo Huyết Lôi xông vào thân thể Tần Mệnh.
- Hoang Lôi Thiên! Đến thật là đúng lúc!
Âm thanh Tần Mệnh lạnh như băng truyền khắp toàn trường, sau lưng chấn mở cánh chim, nữ tử quang vũ biến thành ‘Sụp đổ’, vòng quanh thân thể của hắn nhanh chóng xoay tròn, không ngừng liên tục kính dâng lấy sinh mệnh lực, không chỉ chữa trị cơ thê, càng khôi phục tinh khí thần, liệu bổ lấy máu tươi toàn thân.