Chương 2456: Lại trở về Mộ Quang Cổ Quốc
Chương 2456: Lại trở về Mộ Quang Cổ Quốc
- Tần Mệnh thì sao?
- Lựa chọn của bản thân hắn, bản thân hắn phụ trách, không quan hệ cùng chúng ta.
- Nhưng trên người hắn có Tu La đao a, ngộ nhỡ ngày nào đó bạo lộ, lại rơi xuống trong tay người khác đây?
Lãnh Thiên Nguyệt liếc mắt nhìn Triệu Hùng Phong cùng Lạc Nguyên Công:
- Các ngươi quyết định.
A??
Triệu Hùng Phong cùng Lạc Nguyên Công liền biết Lãnh Thiên Nguyệt sẽ không dễ dàng tha cho bọn hắn, tuy nhiên hai người đều khôn khéo cay độc, sau khi đụng đụng ánh mắt, Triệu Hùng Phong nói:
- Ta ở lại, tìm kiếm Tần Mệnh.
Lạc Nguyên Công nói:
- Ta hộ tống tiểu chủ về Tu La điện, lại báo cáo việc này với Điện Chủ.
Ngoài trăm dặm, một tòa sơn cốc sâu xa âm lãnh dài khắp các cây cổ thụ xiêu vẹo uốn éo, chạc cây giao thoa, hôn ám không ánh sáng, trên chạc cây đầy rẫy bụi gai sắc nhọn.
Một mảnh lục quang tinh khiết tách ra tại sâu trong sơn cốc, xua đi tối tăm cùng lạnh giá, mang đến cho tòa sơn cốc cô tịch thật này mấy điểm màu sắc cùng sinh cơ. Một nhánh dây dài hẹp lại cứng cỏi như sắt thép mọc ra mặt đất, đẩy ra mấy gốc cây già phụ cận, có lực lan tràn đan vào nhau, kéo dài ra một mảnh đất trống phạm vi hơn mười thước.
Tần Mệnh, Yến Vạn Minh, Mã Đại Mãnh, được Thụ Linh thủ hộ rời khỏi mặt đất.
Tần Mệnh nói tiếng cảm tạ, mời Thụ Linh đến Vương Quốc Vĩnh Hằng, nhìn lại Mã Đại Mãnh, mỉm cười vỗ vỗ bả vai to lớn của hắn:
- Đi thôi!
Mã Đại Mãnh nhìn bóng lưng Tần Mệnh, trong lòng chảy qua một giòng nước ấm, hốc mắt có chút nóng lên, phát nhiệt. Hắn há to miệng, muốn nói gì, nhưng lại bỗng nhiên cảm thấy giờ này khắc này nói cái gì cũng đều là dư thừa.
Tần Mệnh mời Yến Vạn Minh đến Vương Quốc Vĩnh Hằng, để cho hắn có một hoàn cảnh an toàn ổn định tìm hiểu Tê Thiên kiếm, mau chóng lau đi ấn ký Hoàn Lang Thiên bên trên, nói không chừng còn có thể tìm hiểu ra chút gì đó, nếu như có thể mượn cơ hội bước vào Thiên Võ, vậy thì không thể tốt hơn.
- Đi a, thất thần làm gì?
Mã Đại Mãnh nhếch miệng cười cười, hít một thật sâu rồi thở mạnh ra, vác lấy đen búa nặng nề bước lớn đuổi kịp, hắn cười vô cùng cởi mở, cười rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng giống như có cái gì đó nắm lấy.
- Liền biết ngươi sẽ không dễ dàng đi Tu La điện.
- Đó là đương nhiên, ta cũng không ngốc.
Tần Mệnh vung ra mảnh lôi triều, dọn dẹp ra một con đường, đi ra sơn cốc hôn ám.
- Đám người Vương Đạt hẳn sẽ buồn bực đây.
Mã Đại Mãnh cùng theo đi ra, lắc lắc ngón tay chào hỏi cùng Tần Lam.
- Lão gia tử có khỏe không?
Tần Mệnh cũng không phải cố ý sĩ diện không muốn đi, mà là hiện tại đi chỉ sẽ trêu chọc phiền toái đầy người, lâm vào trong tranh đấu vĩnh viễn. Không chỉ kiềm chế tất cả tinh lực của hắn, cũng có thể sẽ để cho lão gia tử cùng vị Điện Chủ thần bí kia gặp khó, giống như hắn cố ý đi đoạt quyền. Tần Mệnh thầm muốn báo ân, muốn gặp lại gặp lão gia tử, cũng không phải muốn nhúng chàm Tu La điện, dù cho lão gia tử muốn thu hồi Tu La đao đi, hắn cũng không một câu oán hận, sẽ hai tay đưa lên.
- Lão chủ hiện tại cơ bản không lộ diện, đều là đang bế quan.
- Hắn an bài ngươi tới hay sao?
- Ừm.
Mã Đại Mãnh nhẹ gật đầu, không có nói thêm về lão gia tử, cũng không biết nên làm sao nói cùng Tần Mệnh.
- Lần này người ngươi đắc tội không ít a.
Tần Mệnh cười khẽ:
- Ta đến Thiên Đình cũng không phải đến bố thí hòa bình.
Mã Đại Mãnh cười lắc đầu.
- Đến Thiên Đình không có mấy tháng đi, nửa cái Đông Hoàng đều đắc tội, ngươi được lắm a! Đám người Đồng Ngôn đâu?
Hoang Lôi Thiên, Hoàn Lang Thiên, Hỏa Vân Thiên, Kim Lang tộc, ‘ba Thiên một Địa Tông’ xem như triệt để kết tử thù!
Hoang Lôi Thiên là thánh địa lôi đạo, đứng đầu cửu thiên!
Kim Lang tộc là thánh địa thể võ, đứng đầu mười hai địa tông!
Đều là thế lực nguy hiểm cực độ.
Dù cho bọn hắn băn khoăn Tu La điện, nhưng nếu quả thật liên hợp lại, lại có Yêu Thần Thú Sơn cùng Bất Hủ Thiên Cung hiệp trợ, ngoài sáng trong tối đều uy hiếp được Tần Mệnh.
Huống chi còn có hai phe ‘Tiểu Thiên đình’ Thiên Long tộc cùng Tam Nhãn Chiến Tộc nhìn chằm chằm!
Tần Mệnh tùy ý nói:
- Ta tự mình tới, bọn hắn vẫn còn ở Xích Phượng Luyện vực bế quan.
- Với cái tính cách kia của Đồng Ngôn, nhìn ngươi tới Thiên đình, hắn có thể nghẹn được?
- Đăng Thiên lâu đều đã phong bế, bọn hắn muốn đến đều tới không được. Trừ phi là xông vào khe nứt hư không, nhưng phải có Hỗn Thế Chiến Vương thủ hộ bọn hắn, nếu không dễ dàng tâm trí lạc lối, nhẹ thì rơi đến các Thiên đình khác, nặng thì bị nhốt trong hư không. Đông Hải huyên náo thủ lớn, các huynh trưởng một lát cũng chen chúc không ra thời gian đến hộ tống bọn hắn.
- Cũng đúng. Kế tiếp ngươi muốn đi đâu?
- Hiện tại toàn bộ Đông Hoàng đều dán mắt vào Tu La điện, ta muốn tìm nơi an toàn bế quan.
- Lại muốn đột phá?
- Không kém bao nhiêu đâu.
Tần Mệnh nuốt ba mươi viên Huyết Đan, huyết chiến bốn mươi lăm trận, tám mươi tám ngày tu luyện rèn luyện để mà vượt hơn một năm, Tần Mệnh không xác định có thể đột phá hay không, tối thiểu có thể ở hiện tại trên cơ sở cường thịnh thêm vài phần. Hơn nữa trận ác chiến này toàn diện kiểm nghiệm năng lực của hắn, hắn cần phải có nơi an toàn yên tĩnh để điều trị, cẩn thận hồi tưởng, tổng kết kinh nghiệm, sau đó thăng hoa bản thân.
Cơ hội quý giá! Phải bắt lấy!
- Muốn đi đâu? Ngươi bây giờ tạm thời là an toàn, nhưng ngộ nhỡ xảy ra cái gì ngoài ý muốn, hoặc là hơi có chút sơ xuất, sẽ liền bị khắp nơi tập trung, đến lúc đó muốn chạy trốn đều trốn không thoát.