Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 25 - Chương 25 - Sống Chết Đuổi Theo (2)

Chương 25 - Sống chết đuổi theo (2)
Chương 25 - Sống chết đuổi theo (2)

Chương 25: Sống chết đuổi theo (2)

Tần Mệnh đột nhiên lên lên, trực tiếp giết về phía đệ tử cầm song đao.

Đệ tử song đao giật mình, bất chấp đau đớn, càng không để ý đến hình tượng, liên tục xông về phía đệ tử dược sơn Kiều Sâm, hô to:

- Giết hắn! Giết hắn đi!

- Làm càn trước mặt ta, ngươi kém một chút.

Kiều Sâm quyết đoán chặn lại, thân như du long, tốc độ cực nhanh, lại chặn trước một bước đến bên cạnh đệ tử song đao, chọc ra một kiếm, trong nháy mắt lắc ra năm đạo kiếm ảnh, kiếm thế sắc bén, phân biệt tập trung vào ngực, bả vai, mi tâm, bụng, cùng với họng Tần Mệnh, biến hóa huyền diệu, tàn nhẫn xảo quyệt, căn bản không phân biệt được đạo kiếm thể nào là thật.

Tần Mệnh không tránh không lùi, nghênh đón đối thủ, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đại Diễn Cổ Kiếm sau lưng đột nhiên vào tay, một cỗ uy thế nặng nề đạp sập sơn hà hiện ra, một kiếm kinh hồng, kiếm khí sôi trào, tất cả mọi người cảm nhận được một cỗ kiếm khí lạnh lẽo, phảng phất như đang cắt toàn thân mình, lông tơ đều muốn dựng thẳng lên.

Phốc xuy!

Tần Mệnh và Kiều Sâm lướt qua nhau, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Kiều Sâm liên tục điểm ra ba vết máu trên người Tần Mệnh, đao đao hung hiểm.

Cổ kiếm của Tần Mệnh thì bổ qua cổ Kiều Sâm, thế công không giảm, kiếm phong không chuyển, hắn không có bất kỳ ảnh hưởng gì, tiếp tục trùng kích.

Mục tiêu, đệ tử song đao!

Đệ tử song đao chạy như điên kinh hồn quay đầu lại, trong nháy mắt, mũi nhọn sắc bén của Đại Diễn Cổ Kiếm nhanh chóng phóng đại trong đồng tử.

- Không...

Đệ tử song đao kinh hô, nhưng thanh âm đột nhiên dừng lại, đầu bị cổ kiếm bổ bay, rơi xuống lăn về phía trước, hai mắt tròn vo, tràn ngập hoảng sợ.

Yên tĩnh!

Trong rừng rậm tối đen, một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, dừng như ngay cả hô hấp cũng đều cứng lại!

Kiều Sâm đưa lưng về phía Tần Mệnh, sờ sờ cổ, máu? Có máu! Chỉ là cắt rách da thịt, máu không nhiều lắm, nhưng đường đường là Linh Võ thất trọng thiên, lại bị một tên tôi tớ làm bị thương?

Vị đệ tử khác giật mình, giãy dụa lui về phía sau, ánh mắt nhìn về phía Tần Mệnh giống như nhìn dã thú điên cuồng.

Tần Mệnh đứng bên cạnh thi thể đệ tử song đao, sắc mặt hơi tái nhợt, máu nhuộm đỏ quần áo, ngực, bả vai, bụng hắn đều bị lợi kiếm đâm rách, thương thế nghiêm trọng, máu tươi đầm đìa, nhưng bộ dáng cùng biểu tình càng dọa người.

- Kiều Sâm! Kiều Sâm!

Triệu Mẫn thét chói tai đánh thức Kiều Sâm, hai tay nàng ngưng tụ ngọn lửa cháy mạnh, khẩn trương giằng co.

- Tần Mệnh, hôm nay ai cũng không cứu được ngươi.

Kiều Sâm nổi giận, sát khí đằng đằng, cầm kiếm xông về phía Tần Mệnh, không còn giữ lại nữa.

Tần Mệnh che vết thương nghiêm trọng nhất trước ngực, không nóng không vội lui về phía sau hai bước, không nói một lời xoay người biến mất trong đêm tối.

- Đuổi theo! Đuổi theo hắn! Đừng để hắn chạy.

Triệu Mẫn quát vị đệ tử kia.

Vị đệ tử cường tráng kia nhìn hai vị đệ tử chết thảm, cắn răng một cái, đứng lên đuổi theo.

- Đừng sợ hắn ta! Hắn ta đã bị thương nặng và không thể trốn thoát được lâu.

- Tần Mệnh vừa rồi chỉ dựa vào tập kích đắc thủ, thực lực so với chúng ta kém rất nhiều.

- Vây quanh hắn, trực tiếp giết.

Đám người Triệu Mẫn nhanh chóng truy kích, hô to nhắc nhở lẫn nhau, tuyệt đối không thể khí thế yếu đi.

Tần Mệnh mím chặt môi, che vết thương không ngừng chảy máu chạy như điên trong rừng núi tối tăm, thương thế thoạt nhìn rất nghiêm trọng, nhưng Tần Mệnh cũng không mẫn cảm đối với thống khổ, có thể nhịn. Tám năm qua hắn chịu thương tổn quá nhiều, càng nghiêm trọng hơn so với vết thương này không biết bao nhiêu lần, chút thương tổn này không tính là cái gì.

..................

Đám Người Triệu Mẫn đuổi theo thật lâu thật lâu, cuối cùng không thể không thừa nhận, lại bị mất dấu!

- Đáng ghét! Chết tiệt! Chết tiệt!

Kiều Sâm tức giận mắng chửi, hoàn toàn không thể tiếp nhận!

- Tần Mệnh rốt cuộc có thực lực gì?

Đệ tử cường tráng chất vấn Triệu Mẫn.

- Cảnh giới của hắn cũng không cao, nhưng có một cỗ man lực kinh người, hết lần này tới lần khác lại có thể phát huy man lực đến cực hạn, dù sao thực lực của hắn cũng không thể dùng cảnh giới để đánh giá.

Triệu Mẫn rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể không tiếp nhận hiện thực, Tần Mệnh đêm nay thật sự đã làm kinh hãi đến nàng.

- Vũ lực? Hắn cũng không chỉ có vũ lực, kiếm pháp của hắn so với ta cũng tinh diệu hơn.

Hiện tại Kiều Sâm đều hồi tưởng lại một kiếm tối hôm qua, lại làm cho hắn cảm nhận được uy hiếp. Hơn nữa hắn có chút hoài nghi trận quyết đấu ngắn ngủi lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hắn hoảng hốt nhớ rõ mình đầu tiên dùng Kim Mân Thanh Đồng kiếm mở ra thanh kiếm của Tần Mệnh, sau đó lại tập kích, theo lý thuyết hẳn là có thể trực tiếp đánh chết Tần Mệnh. Nhưng kiếm của Tần Mệnh tựa hồ không bị ảnh hưởng, thẳng tắp đâm tới.

Kim Mân Thanh Đồng kiếm là bảo kiếm, có thể dễ dàng chặt đứt sắt đá, nếu thật sự đụng phải thanh kiếm của Tần Mệnh, lẽ ra phải trực tiếp chặt đứt, nhưng mà... Ta có nhớ sai không? Lúc đó không chạm vào thanh kiếm của hắn ta?

Triệu Mẫn quả quyết lắc đầu:

- Không có khả năng, ta rất rõ ràng thực lực của Tần Mệnh, hắn không thể có võ pháp.

Kiều Sâm nói:

- Đừng tranh cãi chuyện này nữa, tìm được Tần Mệnh trước, không thể để hắn trốn được nữa. Hắn trúng kiếm của ta, mạch máu đều bị đâm thủng, thương thế sẽ càng ngày càng nặng, không có khả năng đi xa.

Sâu trong rừng rậm, Tần Mệnh ngồi trong sơn động ẩn nấp, hấp thu khí tức sinh mệnh trong rừng sâu.

Bình Luận (0)
Comment