Chương 2505: Thiên Đạo hỏa chủng (2)
Chương 2505: Thiên Đạo hỏa chủng (2)
Thế hệ tân sinh nghênh đón Tần Mệnh, trưởng bối đi không thích hợp, sẽ có vẻ U Mộng cung sợ hãi, chỉ có thể cùng thế hệ tiếp đãi, mà trong đó hai đệ tử thân truyền của cung chủ là Hạng Thiên Mạch cùng Thái Văn Ngọc không thể nghi ngờ là thích hợp nhất.
- Làm sao không có hôn qua, ngươi không phải dùng tay của ngươi thử qua sao?
Hạng Thiên Mạch lập tức nóng nảy:
- Ai nói! Ai bịa đặt cho ta! Lại là nha đầu Hứa Nặc kia đi? Ta cả đời tên tuổi anh hùng sớm muộn gì cũng hủy trên tay nàng.
- Nhìn ngươi cái bộ dạng kinh sợ này! Trông coi mấy ngàn nữ tử U Mộng cung...
Thái Văn Ngọc đều lười phải nói cùng hắn.
Hạng Thiên Mạch đỏ mặt tranh nói:
- Ta là đang tìm kiếm ái tình thuần khiết, ta là đang chờ đợi tiên tử trong mộng của ta, ta là đang vì nữ tử tương lai của ta thủ hộ trinh tiết.
- Vậy sao?
- Giọng điệu này của ngươi để cho ta rất ưu thương.
- Đi, ứng phó Tần Mệnh đi.
- Nếu quả thật hắn chính là lao đến vì ngươi, ngươi làm sao?
Thời điểm bọn hắn đuổi tới biên giới Thanh Nguyệt Hồ Tùng, đã có hơn mười đầu Linh Yêu cùng tám cường giả U Mộng cung cảnh giác ở chỗ này, ngăn đón Tần Mệnh không cho vào bên trong.
Hạng Thiên Mạch cùng Thái Văn Ngọc xa xa liền nhìn thấy nam tử huy động cánh chim màu máu, không cần suy nghĩ nhiều, đó nhất định chính là Chiến Tôn Tần Mệnh mới tấn Hổ bảng. Tuy nhiên theo như bọn họ tưởng tượng hung thần ác sát cùng ngang ngược càn rỡ lại có chút khác nhau, nam tử kia anh tuấn uy mãnh, không hề cuồng dã, đôi mắt sáng ngời, nhưng lại không lệ khí, thậm chí còn đang mỉm cười nói gì đó.
Bọn hắn rất nhanh đã chú ý tới mấy nam nữ sau lưng Tần Mệnh, nao nao, đó là Đồng Ngôn? Còn có Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi! Làm sao bọn hắn lại cùng một chỗ với Tần Mệnh?
- Này! Hạng Thiên Mạch!
Đồng Ngôn cách rất xa đã phất phất tay, cười giới thiệu cùng Tần Mệnh:
- Tên đó rất có ý tứ. Trông coi một mảnh thảo nguyên còn mỗi ngày cảm khái chân trời nơi nào không cỏ thơm.
Hạng Thiên Mạch cùng Thái Văn Ngọc nghi hoặc đi tới:
- Đồng Ngôn, các ngươi đây là...
Đồng Ngôn cười nghênh đón:
- Gần đây có hiểu rõ đại sự phát sinh bên ngoài hay không?
- Đại sự? Bên ngoài lại xảy ra đại sự gì.
U Mộng cung đoạn thời gian này đều phong cấm toàn bộ, còn thật không có cơ hội đi hiểu rõ.
- Tranh thủ thời gian phái người đi điều tra a, xảy ra chuyện lớn!!
- Chuyện lớn gì?
- Điều tra liền biết.
Hạng Thiên Mạch bán tín bán nghi nhìn hắn một cái, thu thập cảm xúc, nghênh hướng Tần Mệnh:
- Ta là Hạng Thiên Mạch, đệ tử thân truyền cung chủ U Mộng cung, U Mộng cung ở ẩn lánh đời đã gần ngàn năm, rất ít tiếp đãi khách nhân, nếu như có lãnh đạm, xin hãy thứ lỗi.
Tần Mệnh mỉm cười:
- Là ta mạo muội quấy rầy.
Ồ, khách khí như vậy a, chồn đến cho gà chúc tết?
Trong lòng Hạng Thiên Mạch càng cảnh giác:
- Không biết Tần công tử lần này qua đến vì chuyện gì a.
- Thê tử của ta đang ở chỗ U Mộng cung các ngươi, ta đến đón nàng.
- Thê tử ngươi là...
Đồng Ngôn đi tới, ngăn lại Tần Mệnh, cười hắc hắc:
- Không có giới thiệu cho ngươi đây này, tỷ phu của ta!
- Tỷ phu ngươi?
Hạng Thiên Mạch khẽ giật mình, Thái Văn Ngọc đều sửng sốt xuống.
- Tỷ phu của ta a! Ta đã nói với ngươi, ta sẽ dẫn tỷ phu của ta trở lại đón tỷ tỷ ta.
Đồng Ngôn nhìn sắc mặt khoa trương của Hạng Thiên Mạch quả muốn cười.
- Tỷ phu ngươi là Tần Mệnh?
Hạng Thiên Mạch động tiếng hô to, trừng to mắt thật không thể tin được nhìn Đồng Ngôn cùng Tần Mệnh.
Đợi một chút, Tần Mệnh đến từ phía tây Cổ Hải, là Vương của Thiên Vương Điện, cũng là con rể bá chủ Tây Hải Xích Phượng Luyện vực. Chẳng lẽ, Đồng Ngôn chính là con trai tộc trưởng Tử Viêm Tộc, Đồng Hân là con gái tộc trưởng?
Hạng Thiên Mạch cùng Thái Văn Ngọc âm thầm hít sâu, cái này vui đùa lớn rồi!
- Sao ngươi không nói sớm? Chơi ta sao!
Hạng Thiên Mạch tức giận trừng mắt với Đồng Ngôn, ngươi sớm mở miệng, chúng ta đánh chết cũng sẽ không giữ Đồng Hân lại, trách không được lúc ấy Đồng Hân ở lại thản nhiên như vậy, Đồng Ngôn đi quái dị như vậy.
- Ngươi cũng không có hỏi ta a.
- Ta...
- Tỷ tỷ ta đâu? Không có chịu ủy khuất đấy chứ.
- Đương nhiên không có, tuyệt đối không có, nàng ở tốt lắm, ở cùng Hứa Nặc.
Hạng Thiên Mạch nhìn Đồng Ngôn một cái, lại nhìn lại Tần Mệnh, vẫn có chút khó có thể chấp nhận. Làm sao lại chọc người một nhà như vậy? Hắn là thật may mắn không có lãnh đạm Đồng Hân, bằng không thì Tần Mệnh còn không có giết vào!
- Không mời chúng ta đi vào ngồi một chút?
- Mời! Mời mời mời...
Hạng Thiên Mạch vô ý thức muốn mời, nhưng sau một tiếng ho khan của Thái Văn Ngọc liền vội vàng đổi giọng:
- Không thể! Thật có lỗi, U Mộng cung gần đây có chút tình huống đặc biệt, không tiện tiếp đãi khách nhân. Như vậy đi, các ngươi ở chỗ này chờ một lát, ta mời Đồng Hân ra cho các ngươi.
- Đám người Đồng Ngôn vừa đến Thiên Đình, chưa quen cuộc sống nơi đây, là các ngươi hảo tâm tiếp đãi bọn hắn, ta vừa đến, nên đến nhà nói lời cảm tạ.
- Cái này thật không cần.
- Có cần thiết.
- Tuyệt đối không được.
- Đừng khách khí, là đi hướng nào.
Tần Mệnh chỉ chỉ phía trước, kêu gọi đám người Đồng Ngôn đi vào trong.
- Cái này... Cái này...
Hạng Thiên Mạch dở khóc dở cười, còn có thể như vậy hay sao?
- Chúng ta không phải đến gây chuyện, chỉ tạm ở vài ngày.
Đồng Ngôn ôm lấy bả vai Hạng Thiên Mạch, dắt lấy hắn đi vào trong:
- Hạ Dao đột phá chưa?