Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2514 - Chương 2514: Thiên Dực Ngọc Thiền (1)

Chương 2514: Thiên dực Ngọc Thiền (1) Chương 2514: Thiên dực Ngọc Thiền (1)

- Càng không thể, tỷ phu không phải nói mỗi đời Vương đều có thể có cánh chim nha, đó là võ pháp, là Hoàng Kim Huyết sinh ra dị biến, không phải vương nào đó. Chẳng lẽ hài tử của ngươi cùng tỷ phu vừa sinh ra liền có hai cái cánh nhỏ?

Đồng Hân đối với hắn rất im lặng, đều mặc kệ.

Tần Mệnh từ chân núi vỡ ra tầng băng, cầm lên một cái Hắc Dực tàn phá. Hắn cùng lúc không cho rằng Thiên Dực tộc là huyết mạch truyền thừa chúng vương, Vĩnh Hằng Dực thuộc về lực lượng truyền thừa, mỗi một thời đại Vương đều sẽ có được, tối đa có thể phát động bốn cái, không chỉ có thể mang đến tốc độ cực hạn, còn có thể xem là vũ khí, vận dụng tự nhiên như cánh tay. Lúc đầu khi hắn nhìn thấy Thiên Dực tộc cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, cũng không biết làm sao, trong lúc hắn bế quan tại Mộ Quang Cổ Quốc trong đầu lại lần lượt xuất hiện bóng dáng Thiên Dực tộc, xác thực mà nói là bóng dáng Hắc Dực.

Mới đầu chỉ cho là Thiên Dực tộc giúp hắn, nhiều thêm vài phần ấn tượng, nhưng khi chính thức bước vào Thánh Võ cửu trọng thiên, thời điểm đều xem trọng rèn luyện mười tám tòa Vương tượng, trong đầu hắn lại lần nữa hiện ra một mảnh hình ảnh mông lung, hơn nữa còn là cưỡng ép nện vào ý thức.

Địa điểm bày ra trong hình ảnh hình như là Vương Quốc Vĩnh Hằng, bốn cự thú to lớn đỡ lấy khổng lồ vương quốc, nguy nga, hùng vĩ, to lớn, bá đạo, vương quốc giống như Thiên Sơn, vắt ngang tại giữa đất trời, tách ra vạn đạo hào quang, mỗi đạo quang mang vô cùng chói mắt, dường như có thể đâm thủng trời đất, xé rách tối tăm, nát bấy muôn vật.

Cái hình ảnh kia vô cùng khủng bố.

Bầu trời cuộn trào mãnh liệt như sóng dữ, bạo ngược lấy năng lượng vô cùng, giống như là muốn chấn vỡ trời đất, trấn áp vương quốc.

Mà ở phía trên vương quốc, có Vương tượng nguy nga, chấn chỉ trời xanh, sát phạt kinh thế; Có mãnh thú gào thét, cuồng dã vỗ móng vuốt sắc bén đối với trời xanh, sôi trào lấy sát khí; Cũng có rất nhiều bóng người cường hãn, hoặc dã man, hoặc hung hãn, hoặc trầm ổn, tuy nhiên cũng bắt đầu khởi động lấy chiến ý to lớn.

Cái mảnh hình ảnh mê loạn phức tạp này, lúc ẩn lúc hiện không rõ, như kinh hồng thoáng nhìn lại biến mất, hoặc như là quanh quẩn một chỗ thật lâu trong đầu, tóm lại cho Tần Mệnh cảm giác vô cùng quái dị.

Về sau Tần Mệnh cẩn thận tưởng tượng những mê ảnh kia, bên trong giống như liền có người huy động cánh chim, hơn nữa số lượng còn rất nhiều!

- Các ngươi đến cúng tế tộc nhân của ta?

Một giọng nói từ trên cao truyền đến, xuyên thấu qua phong tuyết táo bạo gào thét.

Yến Vạn Minh lập tức cảnh giác, thân thể hùng tráng bạo lên không, chấn vỡ lấy cuồng phong cùng bạo tuyết đầy trời, tay trái cầm Tê Thiên kiếm, tay phải nắm Khai Sơn Phủ, sát ý bạo ngược, rung động lắc lư trời xanh, ánh mắt sắc bén sáng ngời như là tia chớp dán mắt vào phía trước, khí thế Thiên Võ mênh mông cuồn cuộn cánh đồng tuyết.

Tần Mệnh đưa tay ra hiệu Yến Vạn Minh không cần khẩn trương, hắn quen thuộc cái thanh âm này.

- Các ngươi vẫn còn ở Đông Hoàng?

- Rời khỏi một bộ phận.

Hơn mười nam nữ huy động Hắc Dực từ trên cao bay xuống, đứng ở phía trước bọn hắn.

Người cầm đầu đúng là Ngọc Thiền Thiên Dực tộc, xinh đẹp gợi cảm, lại bởi vì đôi cánh chim màu đen dày rộng sáng ngời kia, mà có nhiều thêm phần mỹ cảm dã tính đến đặc biệt. Y phục bó sát người phác họa ra đường cong hoàn mỹ, từ cái cổ trắng tuyết ngọc lướt qua trước ngực đầy đặn, đến eo thon tinh tế, lại từ vòng eo kéo dài xuống dưới, thể hiện ra cặp đùi thẳng tắp tròn trịa, mê người không gì sánh được. Trong vòng ba tháng không ngừng mà chém giết để cho nàng từ trong ra ngoài tràn ngập sát khí đáng sợ, ánh mắt đặc biệt lăng lệ ác liệt, tuy nhiên sau khi nhìn thấy Tần Mệnh, khí tức thoáng thu liễm chút ít, khuôn mặt đẹp đẽ vô cùng mịn màng lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

- Tần công tử, Tu La điện đang náo nhiệt tại Thiên Long sơn mạch, làm sao ngài lại rảnh tới nơi này.

Các nam nữ tử Thiên Dực tộc cường thế lãnh ngạo, toàn thân quấn quanh lấy hắc phong lạnh lùng, ngăn cản bão tuyết, nhưng thái độ cùng giọng điệu đối với Tần Mệnh ngược lại thân mật.

Tần Mệnh thả Hắc Dực trong tay xuống:

- Ta mấy ngày hôm trước vừa xuất quan, muốn đến Thiên Dực tộc bái phỏng, kết quả nghe nói các ngươi cùng Hoàn Lang Thiên đánh nhau, về sau rời khỏi Đông Hoàng.

- Đem người già yếu chuyển đến Thương Huyền Thiên đình, chỗ đó có bằng hữu của chúng ta, có thể giúp đỡ chăm sóc. Chúng ta ở lại hơn năm mươi người, đều là cao giai Thánh Võ cùng Thiên Võ, cùng Hoàn Lang Thiên chơi đùa thật tốt.

Ngọc Thiền cười khẽ, mỹ mạo khuynh thành, trong lời nói lại lộ ra sát ý u mịch.

Nàng nhìn về phía bọn người Nguyệt Tình cùng Yêu Nhi, đáy mắt hiện lên vài phần kinh diễm, nàng tự nhận tư sắc hơn người, lại không thể không thừa nhận tam nữ trước mắt so với nàng càng mạnh hơn vài phần, bất luận dung mạo, tư thái hay khí chất, đều hoàn mỹ đến tận cùng, cứ như tiểu nữ tử trong tranh, ngay cả Phong Tuyết bạo ngược đều bởi vì là sự xuất hiện của các nàng mà nhiều thêm vài phần tươi đẹp cùng tốt đẹp.

Đây chính là mấy người lập lôi Bàn Long Sơn sao?

Chuyện bên ngoài đang xôn xao, Đồng Ngôn điên cuồng, Yêu Nhi tà mị, Nguyệt Tình thần bí, cũng đều là cường hãn, lực áp quần hùng, rung động Bàn Long Sơn. Mặc dù nàng không thể tận mắt chứng nhận, nhưng Đồng Ngôn có thể liền giết hai đại chuẩn Hổ bảng Hỏa Vân Thiên, bằng một ngọn cổ đăng làm thiên địa biến luyện lô, Yêu Nhi có thể chiến đấu với Huyết Nhãn Thạch Hầu tàn bạo hơn năm trăm hiệp, sau đó hóa thân thiên nữ huyết y một chưởng định càn khôn, đủ để tưởng tượng đến sự cường đại của bọn hắn.
Bình Luận (0)
Comment