Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2532 - Chương 2532: Tu La Long Hổ (1)

Chương 2532: Tu La Long Hổ (1) Chương 2532: Tu La Long Hổ (1)

Lan Đình ngôn ngữ lạnh lẽo, đằng đằng sát khí.

- Lan Đình!! Thu hồi lời ngươi vừa nói!

Đại Mãnh nghiêm nghị quát lớn, ngay cả Điện Chủ cùng lão chủ đều không có biểu lộ tư thái, trưởng lão cùng đám thủ lĩnh Tu La đều im miệng không nói, tại trước khi tình thế không có sáng tỏ, kết qura nói lung tung sẽ rất thảm. Huống chi Lan Đình còn là tâm phúc tiểu chủ, quát lớn tại trước mặt mọi người bên ngoài Tu La điện, vạn nhất bị người khác nghe được, không biết muốn nhấc lên bao lớn gợn sóng.

Lan Đình lập tức ý thức được mình đã nói sai, nhưng nhìn lấy Mạnh Hổ ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trước mặt hắn quát lớn, trong lòng càng là không cam lòng:

- Ngươi cho rằng mình là ai, theo đuổi Tần Mệnh liền có địa vị? Tần Mệnh một ngày không được Tu La điện tán thành, thì chẳng phải là cái gì cả, con chó như ngươi đây vĩnh viễn vẫn là chó hoang!

Đại Mãnh chau mày, sắc mặt trở nên âm trầm:

- Mười người năm đó, chỉ còn lại có bốn người ngươi và ta, ta không muốn lại mất đi một kẻ, hôm nay ta lại nhịn ngươi một lần, nhưng đây là một lần cuối cùng!

- Ha ha! Tốt thay cho một Mạnh Hổ! Vẫn là cuồng ngạo như vậy! Ngươi là muốn giết ta? Đến a! Lan Đình ta phụng bồi tới cùng, trong vòng ba chiêu giết không chết ngươi, ta ở ngay trước mặt ngươi tự chặt tay mình hại mình!

Trưởng Công chúa can đến trước mặt bọn hắn:

- Mạnh Hổ, Lan Đình ca ca, các ngươi không được ầm ĩ, ngẫm lại các ngươi mười năm trước, ngẫm lại kinh lịch mười năm trước, đã nói xong vinh nhục cùng hưởng đâu? Đã nói xong đồng sinh cộng tử đâu? Vì cái gì trưởng thành, thì cái gì cũng thay đổi.

Đại Mãnh nhìn Lan Đình, đáy mắt giãy dụa, thần sắc thống khổ:

- Mười năm, có một số việc, có ít người, trở về không được.

- Sai! Mười năm, cái gì cũng đều không thay đổi! Chỉ là ngươi năm đó ngu xuẩn, thấy không rõ, nhìn không thấu!

Lan Đình đón lấy ánh mắt Đại Mãnh, ở bên trong loại địa ngục Tu La điện kia vọng đàm tình cảm? Buồn cười! Càng có thể buồn!

- Mạnh Hổ, chàng rời đi trước, ta khuyên hắn một chút, được không? Chàng rời khỏi nơi này trước.

Trưởng Công chúa lôi kéo tay của Đại Mãnh, nhẹ giọng thỉnh cầu, nàng cũng không ghét Lan Đình, trong hai năm này, Lan Đình đã giúp nàng rất nhiều, cũng đã giúp Vương thất rất nhiều, nàng mặc dù không có động tâm qua, nhưng vẫn cảm ân trước hắn.

Lan Đình nhìn dáng vẻ hai người thân mật, trong lòng một trận bi thương.

Một cái biệt viện, cứ như vậy ba người, mà hắn... rõ ràng thành người ngoài. Ánh mắt của hắn lắc lư, chết lặng cắn chặt hàm răng, thật lâu rít lên một tiếng:

- Mạnh Hổ, ta quyết đấu với ngươi, sinh tử đấu!

Đại Mãnh nhìn ánh mắt thỉnh cầu của Trưởng Công chúa, trong lòng không đành lòng, cưỡng ép khống chế được cảm xúc:

- Ngươi và ta cảnh giới không ngang nhau, không có đấu.

- Ba chiêu! Trong vòng ba chiêu, nếu ngươi không chết, ta chết ở trước mặt ngươi!

Lan Đình tuyệt nhiên hét lớn, hắn không thể thua, càng không thể thua ở trên tay Mạnh Hổ! Cơn giận này, hắn nhất định phải ra, cỗ huyết khí này, hắn nhất định phải tranh.

Sinh tử đấu, ngươi không chết, ta chết!

Đại Mãnh nhíu mày một cái:

- Lan Đình, ngươi và ta không cần thiết như thế. Nhờ ngươi đã giữ lại một chút hồi ức, đều giữ lại cho ngươi và ta một chút tôn nghiêm.

Lan Đình uy mãnh cường thế, ngôn ngữ lộ ra hung ác:

- Thiếu dùng bài này! Mười năm trước, ngươi từ trong tay lão chủ cướp đi nhiệm vụ vốn nên thuộc về ta, mười năm sau, ngươi lại muốn từ trong tay của ta cướp đi nữ tử ta yêu. Ngươi còn cùng ta nói chuyện hồi ức gì, nói tôn nghiêm gì. Mạnh Hổ, ngươi và ta... Đời này bất tương dung!

Trưởng Công chúa đang muốn khuyên bảo, lại bị Đại Mãnh đẩy lên bên cạnh, hắn đi qua Lan Đình, mỗi chữ mỗi câu, nghiêm túc giằng co:

- Năm đó, ngươi mạnh hơn so với ta, ưu tú hơn so với ta, nhưng đây không phải là điều lão chủ muốn. Hiện tại, ngươi vẫn là mạnh hơn so với ta, ưu tú hơn so với ta, nhưng đây cũng không phải là điều nàng muốn. Lan Đình, Mạnh Hổ ta không nợ ngươi cái gì! Ta càng không có lỗi gì với ngươi!

Mười năm, ngươi đúng là ưu tú hơn so với năm đó, nhưng ngươi chỉ vì cái trước mắt, ngươi ý nghĩ cực đoan, một chút cũng không thay đổi.

Ta có thể rõ ràng dựa vào đấy nói cho ngươi rõ, năm đó chọn ta là lão chủ, mang ta vượt qua Cổ Hải chính là tiểu chủ, ta mấy năm nay là phụ trách đối với lão chủ, nhưng tất cả liên lạc đều là đi qua tiểu chủ. Những thứ này ngươi biết không? Ngươi tự nhận là tâm phúc tiểu chủ, nhưng trên thực tế thì sao, ngươi căn bản không phải, ngươi năng lực đầy đủ, nhưng cái khiếm khuyết này, ngươi không đổi được, vĩnh viễn không đạt được yêu cầu của nàng. Ngươi không phải tâm phúc, ngươi chỉ là vũ khí của nàng. Cái gì là tâm phúc, Vương Đạt, Lôi Chi, mới là tâm phúc duy nhất của nàng!

- Ngươi câm miệng cho ta!

Lan Đình thịnh nộ quát tháo, con mắt đỏ lên, cũng run lên.

Dẫn hắn đi làm bạn với Tần Mệnh người là tiểu chủ? Mười năm qua, hắn vẫn một mực liên lạc cùng tiểu chủ? Vì cái gì ta không có biết chút nào! Vì cái gì!

Nội tâm Đại Mãnh nắm chặt đau nhức, nhưng ánh mắt kiên định:

- Ba chiêu! Ta tiếp! Mặc kệ ta chết hay ta sống, tình nghĩa năm đó từ hôm nay trở đi một đao cắt đứt!

- Tốt! Đây là ngươi nói, ba chiêu!!

Hai người đối rống chất vấn cùng khiêu chiến đưa tới thị vệ phụ cận, ngay cả bọn người Tề lão cũng chạy tới.

Trưởng Công chúa muốn khuyên can, nhưng bây giờ không biết nên làm sao mở miệng.

- Ôi! Gặp qua không muốn mặt, chưa thấy qua không biết xấu hổ như vậy.
Bình Luận (0)
Comment