Chương 2538: Ước chiến (2)
Chương 2538: Ước chiến (2)
Ngu Thế Hùng là một trong số ít người biết rõ Tần Mệnh từ đầu đến cuối không có về Tu La điện, hơn nữa còn giống như rất kháng cự về Tu La điện. Lần này vậy mà thật bất ngờ xuất hiện tại nơi này, không thể không khiến người khác hoài nghi có phải Tần Mệnh cố ý liên hợp cùng Cẩm Tú vương quốc trước, từ bên ngoài tranh thủ đến ủng hộ, sau đó lại tiến vòa Tu La điện hay không.
- Nếu quả thật ta đi, ngươi còn có thể ngủ sao?
- Ha ha! Nếu như ngươi về Tu La điện, ta phải quét dọn giường chiếu mà đối đãi, xin đợi giá lâm!
- Vậy sao?
- Đương nhiên.
Tần Mệnh ha ha cười cười:
- Ngươi về đi chuẩn bị đi, ta rất nhanh liền đi.
Ngu Thế Hùng ánh mắt sắt lạnh:
- Ngươi không có trở lại Tu La điện, chỗ đó không có nhiều người nhận ra ngươi, ngộ nhỡ gây ra hiểu lầm liền không đẹp. Như vậy đi, ta an bài người đi về chuẩn bị, ta tự thân cùng ngươi trở về. Mời?
- Ngươi trước an bài người trở về, chờ an bài tốt, lại đến nói cho ta biết.
Ngu Thế Hùng hướng Lan Đình phân phó nói:
- Lan Đình, ngươi trở về làm chuẩn bị, nhớ kỹ, dùng quy cách tối cao.
Trong lòng Lan Đình không cam lòng, hắn vốn là muốn cùng Mạnh Hổ tranh đoạt Trưởng Công Chúa, làm sao ại lliên lụy đến tranh đấu giữa Tần Mệnh cùng Ngu Thế Hùng.
- Ta có thể trở về chuẩn bị, nhưng những người khác chưa hẳn thực có can đảm đi Tu La điện.
- Có cái gì không dám. Tu La điện là đầm rồng hang hổ sao? Hay là ta đi liền ra không được?
- Vậy thì phải nhìn chính ngươi.
Tần Mệnh đón lấy ánh mắt của hắn, cười nhạt:
- Ngươi chỉ cần để ý về đi chuẩn bị!
Hắn thật muốn đi về?
Ngu Thế Hùng lưu ý lấy thần sắc Tần Mệnh, lại nhìn không ra cái gì, nhưng nếu như Tần Mệnh thật sự là chuẩn bị trở về, hắn còn thật phải làm chút ít chuẩn bị cần thiết, miễn cho đến lúc đó rất bị động.
Lan Đình rất không muốn trở về, nhưng lại không thể không tuân theo mệnh lệnh, hắn nhìn Mạnh Hổ cùng Trưởng Công Chúa, trầm mặt lui ra, nhưng không có thật sự trở về, mà là lưu lại ở phía xa trước, nhìn xem Tần Mệnh cùng Ngu Thế Hùng rốt cuộc muốn phát sinh cái gì.
- Ai an bài ngươi tới sao? Tần Mệnh
hỏi Ngu Thế Hùng.
- Có khác nhau sao? Ta đến, là đủ.
Ngu Thế Hùng quan sát đến Tần Mệnh, trong lòng cũng âm thầm bình phán lấy.
Người này đến cùng có chỗ gì đặc biệt, đáng để lão Tu La đem Tu La đao phó thác cho hắn? Lại còn tại năm đó an bài Mạnh Hổ vượt qua Cổ Hải đi thủ hộ! Nhưng có một điểm hắn nghĩ mãi mà không rõ, nếu đã muốn thủ hộ Tu La đao, vì cái gì không phái cường giả Thiên Võ Cảnh đi qua, mà chỉ phái một Huyền Võ Cảnh có mười mấy tuổi? Lão Tu La có chủ ý gì!
Tần Mệnh cũng nhìn Ngu Thế Hùng, bỗng nhiên nói:
- Vẫn muốn lĩnh giáo thực lực ‘Rồng’ ‘Hổ’ Tu La điện, hôm nay nếu đã đụng phải, luận bàn hai chiêu?
Biểu lộ của mọi người lập tức có chút quái dị, cái thái độ này của Tần Mệnh thoạt nhìn rất ôn hòa, bọn hắn còn tưởng rằng là muốn ‘Hòa bình ở chung’, làm sao lại đột nhiên khiêu chiến? Đều là Chiến Tôn Hổ bảng, lại đều thuộc về Tu La điện, nếu quả thật luận bàn cũng không chỉ đơn giản là đặc sắc, còn có thể dẫn phát một loạt ảnh hưởng.
- Đương nhiên có thể! Thời điểm ngươi tại Bàn Long Sơn lập lôi chiến sinh tử, cảnh giới ta cao hơn ngươi nhất trọng thiên, không phù hợp điều kiện khiêu chiến, hiện tại vừa hay cảnh giới tương đương, có thể chiến một trận. Ngu Thế Hùng còn nghĩ đến làm sao khơi lên chiến ý của Tần Mệnh, tìm cơ hội đánh một chầu đây này, không nghĩ tới Tần Mệnh vậy mà lại chủ động ước đấu. Tốt, rất tốt, hắn cũng rất muốn lĩnh giáo thực lực của Tần Mệnh, đến cùng có hung hãn như trong truyền thuyết hay không.
- Các ngươi đều là Chiến Tôn Tu La điện, tại Tu La điện luận bàn mới thích hợp hơn, có thể để cho trưởng lão trong điện cùng chung chứng kiến. Hôm nay coi như xong.
Nhiếp Ẩn Sơn cũng không hy vọng hai người đánh nhau ở chỗ này, tuy nói là luận bàn, nhưng Tần Mệnh cũng không phải loại lương thiện, Ngu Thế Hùng càng là kẻ mang tâm tư, ngộ nhỡ xảy ra cái ngoài ý muốn, Cẩm Tú vương thất bọn hắn gánh không nổi cái hậu quả kia.
- Tiền bối không cần lo lắng, chúng ta chỉ là đơn giản luận bàn, năm ba chiêu là được.
Tần Mệnh thần sắc bình thản, mang theo nụ cười nhàn nhạt. Thoạt nhìn thật sự rất giống như là muốn cùng bằng hữu so chiêu, trao đổi chút kỹ nghệ võ đạo.
- Hôm nay là ngày cuối cùng của Cẩm Tú Anh Hùng Hội, chờ bọn hắn hoàn thành cũng không muộn.
Nhiếp Ẩn Sơn tiếp tục ngăn trở.
- Vậy thì liền chờ?
Tần Mệnh nhìn Ngu Thế Hùng, tùy ý nói, nhưng trong ánh mắt rõ ràng hiện lên tơ lãnh ý khiêu khích.
Ngu Thế Hùng phát giác được cái phần khiêu chiến kia, trong lòng hừ lạnh, biểu hiện ra nói:
- Chúng ta không đánh tại Cẩm Tú vương thành, đi ra bên ngoài đánh! Vương thất các ngươi không cần lo lắng, dù có ngộ thương, cũng không liên quan đến trên đầu các ngươi.
Không đợi Nhiếp Ẩn Sơn ngăn trở, Tần Mệnh nói:
- Nếu như ngươi đã khao khát một trận chiến như vậy, vậy thì đi ra bên ngoài. Như vậy đi, đến ngoài trăm dặm phía đông vương thành, như thế nào?
- Như ngươi mong muốn!
Đáy mắt Ngu Thế Hùng bùng lên cường quang, toàn thân nổi lên luồng nhiệt khác thường, thật lâu không có dục vọng chiến đấu như vậy. Mặc dù Tần Mệnh tại Bàn Long Sơn chiến bại Minh Thiên Thuật, nhưng cũng là một hồi thắng thảm. Nếu là thắng thảm, thì bên trong có rất nhiều biến số, ảnh hưởng đến chiến cuộc cuối cùng. Nói cách khác Tần Mệnh cùng Minh Thiên Thuật không phân cao thấp, lại đánh một hồi, Tần Mệnh chưa hẳn lại thắng, Minh Thiên Thuật chưa hẳn đã thua.