Tu La Thiên Đế (Bản Dịch)

Chương 2571 - Chương 2571: Khô Lâu Lão Nhị

Chương 2571: Khô Lâu Lão Nhị Chương 2571: Khô Lâu Lão Nhị

- Đây chính là Bàn Hổ?

Rốt cuộc Thiên Dực tộc đã tới chỗ Tần Mệnh, nhìn thấy Bàn tử huyết nhục mơ hồ trước mặt, đều lộ ra biểu lộ chán ghét.

Bàn Hổ thống khổ than nhẹ, huyết nhục rách nát run run từng cái, hắn chưa bao giờ chịu qua tội, từ linh hồn đến thân thể đều đang đau nhức kịch liệt, hận không thể ngất đi. Nhưng trong cơ thể bị quán chú một cỗ lực lượng Tử Viêm, thời khắc kích thích linh hồn, để cho hắn có thể bảo trì thanh tỉnh, cảm thụ lấy thân thể thống khổ.

Tần Mệnh nói:

- Giết chết hắn! Có phương pháp xử lý ác độc gì cứ việc dùng đến trên người hắn, tốt nhất dằn vặt năm ba ngày, sau đó ném tới chỗ Hoàn Lang Thiên, để cho bên ngoài cũng biết là Hoàn Lang Thiên giết chết Bàn Hổ!

- Ý kiến hay.

Đồng Ngôn cười xấu xa, tỷ phu càng lúc càng biết chơi. Người trong thiên hạ cũng biết Hoàn Lang Thiên bắn hạ Bàn Hổ, cũng liền nhận định Hoàn Lang Thiên đã nhận được Hỗn Nguyên áo choàng, cho nên cũng không có việc gì đều đề phòng bọn hắn, ngay cả các đồng minh đều vụng trộm thêm cái cẩn thận, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng sẽ hoài nghi đến trên đầu bọn hắn.

Ngọc Thiền ra hiệu với các tộc nhân:

- Đừng khách khí, muốn cho hả giận cứ việc đến, tên tạp chủng này làm hại Đông Hoàng hai mươi năm, nên thay những nữ tử khuất nhục kia xả hận.

Chúng nam nữ Thiên Dực tộc câu dẫn ra nụ cười nhàn nhạt tàn nhẫn, vây đến xung quanh Bàn Hổ.

Bàn Hổ hoảng sợ đến run rẩy, muốn cầu khẩn, nhưng yết hầu đã bị thiêu hủy, ngay cả một chút thanh âm đều không phát ra được.

Triệu Chấn Vũ hỏi Tần Mệnh:

- Hỗn Nguyên áo choàng thì sao?

- Ngài có hứng thú?

Tần Mệnh từ trong không gian giới chỉ lấy ra Hỗn Nguyên áo choàng, nó trọn vẹn trong suốt, mắt thường nhìn không tới, thần thức cũng tra không đến, hơn nữa mỏng như cánh ve, nhẹ như lông hồng, vô thanh nổi lơ lửng, dù là cầm ở trong tay đều có loại cảm giác không chân thực.

- Ta không có hứng thú đối với thứ đó, ngươi bây giờ bị khắp nơi xem như con mồi, giữ lấy dùng phòng thân.

Dùng cảnh giới Triệu Chấn Vũ, mãnh liệt phóng thích thần thức mới có thể miễn cưỡng cảm nhận được hình dáng.

Tần Mệnh còn thật muốn giữ lại, nhưng ngẫm lại nó hai mươi năm dùng để che dấu tội ác, liền có chút không dễ chịu như vậy.

- Đừng nhìn ta! Ta không đụng!

Đồng Ngôn tranh thủ thời gian lui về phía sau hai bước, mặc dù cảm thấy Hỗn Nguyên áo choàng rất có ý tứ, nhưng tuyệt đối không muốn dùng nó.

- Nếu không cho các ngươi?

Tần Mệnh đưa cho người của Thiên Dực tộc, kết quả đều là một hồi lắc đầu.

Tốt thay cho một kiện Linh Bảo, diệu dụng vô cùng, vậy mà đều bị bài xích!

Tần Mệnh đưa cho Đại Mãnh:

- Đưa cho khô lâu của ngươi dùng đi, thứ tốt không thể lãng phí.

- Khô lâu của ta không cần...

Đại Mãnh nói xong, bỗng nhiên nghĩ tới ‘Khô lâu lão nhị’, Hỗn Nguyên áo choàng dường như tuyệt phối cùng tên kia, có thể dùng đến lừa người.

Khô lâu lão nhị bị phóng xuất, lay động khung xương toàn thân, ken két giòn vang, trong xương sọ hắc khí lượn lờ, từ trong hốc mắt tràn ra tới, như là minh hỏa thiêu đốt lên. Nó thoạt nhìn cùng năm đó không có gì khác nhau, chợt nhìn quỷ khí u mịch, tà ác khủng bố, nhìn kỹ có chút ngây ngốc buồn cười. Xương cốt toàn thân nó nhiều thêm vài phần xanh ngọc, toàn thân dâng lên khí lạnh càng hãi người. Nó giương cái đầu lâu lên kỳ quái nhìn Đại Mãnh, giống như đang hỏi, làm gì à?

Mỗi lần Đại Mãnh nhìn thấy cái tên này liền có chút buồn bực, đây là khô lâu đầu tiên hắn đắp nặn, khả năng lúc ấy không có kinh nghiệm, tạo ra tàn phẩm, chỉ số thông minh có chút thiếu hụt. Mà dù sao cũng là người đầu tiên, nên dùng điểm tâm vẫn là nên dùng điểm tâm, Hỗn Nguyên áo choàng liền cho nó đi.

- Ngươi có thể kiềm chế chút! Cái tên này không an phận, không chừng lúc nào liền xông tai họa cho ngươi.

Đồng Ngôn run rẩy khóe mắt, bọn họ cũng đều biết cái tên ‘Lão nhị’ này có chút thiếu hụt.

- Mua cho ngươi kiện y phục mới, đến thử xem vừa người không.

Đại Mãnh đem Hỗn Nguyên áo choàng ném tới trên người lão nhị, toàn bộ bao lại, lão nhị lập tức biến mất từ trong tầm mắt mọi người, thật giống như bắt nó lau đi khỏi cái thế giới này.

Lão nhị kỳ quái cầm lấy áo choàng, có chút không hiểu thấu.

Đại Mãnh một tay còn đang nắm áo choàng, ngưng thần cảm thụ lấy lão nhị tồn tại. Khá tốt, lão nhị còn có thể cùng Hắc Sa sinh ra cộng minh, có thể xác định vị trí của nó.

Lão nhị không vừa lòng giật giật áo choàng, từ bên trong đưa cái đầu ra, sững sờ nhìn Đại Mãnh, làm gì?? Ta không cần y phục!

Mọi người biểu lộ lập tức đặc sắc, một cái đầu khô lâu trắng tinh ‘Tung bay’ tại chỗ đó, trong hốc mắt dâng lên hắc khí. Nếu như hơn nửa đêm đụng phải cái gì như vậy, thật là hãi người.

Lão nhị cúi đầu xem xét, toàn thân khung xương một hồi run rẩy, xương cốt đâu? Xương cốt ta đâu? Nó liền kinh hãi nhảy nhót loạn xạ, từ trong áo choàng lăn qua lăn lại đi ra, cúi đầu xem xét, lại trở về! Thật thần kỳ!

- Đừng sợ, thứ tốt.

Đại Mãnh lại khoác lên cho nó.

Lão nhị bán tín bán nghi, nhưng rất nhanh đã tìm đến niềm vui thú, cầm Hỗn Nguyên áo choàng chơi hăng say, thỉnh thoảng lộ ra nửa cái đầu, lung la lung lay bay tới bay đi. Thỉnh thoảng nhô ra cốt đao, gác ở trên cổ người khác, còn có thể treo trên nhũ băng, buông thỏng đầu ngược lại, đột nhiên xốc lên áo choàng, lộ cái đầu lâu lắc lư tại trước mặt người khác.
Bình Luận (0)
Comment