Chương 2589: Đã từng đi theo (1)
Chương 2589: Đã từng đi theo (1)
Tần Mệnh! Đồng Ngôn! Yêu Nhi!
Bọn hắn rõ ràng nhận ra ba người phía trước kia, mà tại lúc này, núi thấp đằng sau chậm rãi rạn nứt, đá vụn rơi xuống, hai luồng nhánh dây tráng kiện cưỡng ép chen chúc đi ra, bao vây lấy hai cái khí tức khủng bố cường hãn, theo thứ tự là Hỗn Thế Chiến Vương cùng Yến Vạn Minh, bọn hắn đạp trên nhánh dây chậm rãi bay lên không, chặn đứng đường lui của Đông Hoàng Thượng.
- Tần Mệnh! Chúng ta không oán không thù, vì sao tổn thương...
Đông Hoàng Thượng còn chưa nói xong, bị Tần Mệnh đưa tay cắt ngang:
- Đừng nói những lời nói nhảm ngay cả chính ngươi đều không tin này, ai cũng không phải người ngu! Trả lời vấn đề của ta, tại sao lại giám thị chúng ta!
- Ngươi cũng đã biết chúng ta là ai?
- Đông Hoàng Chiến Tộc, Đông Long Bát Bộ, bộ lạc thứ ba, bộ lạc thứ tư, bộ lạc thứ sáu, bọn hắn vừa đều hô xong.
Giọng điệu tùy ý của Tần Mệnh để cho Đông Hoàng Thượng âm thầm kinh hãi, biết là Chiến tộc vẫn còn không sợ sao? Đông Hoàng Thượng giận dữ mắng mỏ:
- Ngươi có thể đến chín tầng trời chỗ đó suồng sã, nhưng nơi này là Trung Ương Vực địa, ngươi đối mặt chính là Đông Hoàng Chiến Tộc. Ở chỗ này, ngươi còn không có tư cách hung hăng càn quấy!
…
Tần Mệnh cười lắc đầu:
- Là ta hung hăng càn quấy sao? Ta chỉ là phản kháng bình thường mà thôi. Các ngươi quản chế ta, ta nên giả ngu? Các ngươi tính toán ta, ta nên nhận lấy? Lúc các ngươi muốn giết ta, ta còn phải đưa cổ ra chờ? Tỉnh lại đi! Tính cách chúng ta không tốt thế nào, cũng không có kiên nhẫn gì, hỏi lại ngươi một lần, tại sao phải quản chế chúng ta?
- Ngươi quá coi trọng bản thân, chúng ta tới đây...
Đông Hoàng Thượng vừa muốn mở miệng, Tần Mệnh đưa tay về Thụ Linh phía trước điểm nhẹ một cái.
Ở bên trong chạc cây hỗn loạn đột nhiên bạo lên trên trăm nhánh dây sắc nhọn, lăng không cuồng vũ, gió lạnh rít gào khàn khàn, đánh xuống trên trăm vị tộc nhân Đông Hoàng.
- Dừng tay!!
Bọn người Đông Hoàng Thượng giận tím mặt, đang muốn bước về phía trước, lại bị Hỗn Thế Chiến Vương đột nhiên bạo lên khí tức bao phủ, như là một ngọn núi lớn từ trên trời giáng xuống, hung hăng mà đánh trên người bọn họ, chấn đến năm vị Thiên Võ bọn hắn nhất thời kêu rên, miệng mũi tràn máu, suýt chút nữa quỳ trên mặt đất.
Phốc phốc!!
Nhánh dây đánh xuyên qua tất cả mọi người, máu tươi văng khắp nơi, hơn trăm người kêu gào thê lương thảm thiết, giãy dụa dữ dội.
- Ngu xuẩn! Ngươi điên? Ta lặp lại lần nữa, nơi này là Đông Hoàng Chiến Tộc, còn chưa tới phiên ngươi tới hung hăng càn quấy! Ngươi cho rằng phong Chí Tôn, liền có thể muốn làm gì thì làm? Ngươi cho rằng giết ra chút hung danh, toàn bộ Đông Hoàng đều sợ ngươi?
Đông Hoàng Thượng giận dữ mắng mỏ, quá làm càn, quá hỗn đản, trọn vẹn không có đem Đông Hoàng Chiến Tộc để vào mắt. Phóng mắt khắp Đông Hoàng Thiên Đình, có tiểu bối nào dám!!
- Đây không phải đáp án chúng ta muốn.
Tần Mệnh lần nữa đưa tay, hướng về Thụ Linh điểm nhẹ một cái.
Ầm ầm!
Vô số nhánh dây tráng kiện cuồng liệt bay lên không, chừng hơn một nghìn sợi, như là sắt thép lục xà vặn vẹo rít gào khàn khàn, lăng không quay cuồng, sau đó nhấc lên gió lớn, mang theo gió mạnh rít gào, toàn bộ đánh xuống tộc nhân Đông Hoàng phía dưới.
- A!!
Trên trăm tộc nhân sắc mặt kịch biến, gắt gao trừng to mắt, trong tầm mắt toàn bộ rậm rạp chằng chịt nhánh dây, nếu như toàn bộ oanh xuống, bọn hắn sẽ bị sống sờ sờ đánh thành mảnh vỡ.
- Chúng ta muốn Hoang Thần Tam Xoa Kích!
Đông Hoàng Hoa khàn giọng hô lớn, khí tức mất trật tự, thật lâu không có bị buộc chật vật như vậy.
Tất cả nhánh dây nháy mắt ngừng lại, có chút đã đâm vào người của tộc thân Đông Hoàng, sắc bén như sắt thép, lạnh giá đến thấu xương, làm cho người ta sởn hết cả gai ốc. Tiếng thét chói tai của trên trăm tộc nhân Chiến tộc im bặt mà dừng, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, gắt gao dán mắt vào trước người, thậm chí là nhánh dây tráng kiện trước mắt, rất nhiều người lần đầu tiên cảm thụ tử vong gần như vậy, cảm giác toàn thân lạnh giá như là xương cốt đều đông cứng.
Cái tên Tần Mệnh này thực có can đảm a!
Bọn người Đông Hoàng Thượng giận dữ nhìn hằm hằm, nhưng hô hấp đều có chút gấp rút, quá hung ác, muốn làm thật sao? Bọn hắn mặc dù không tin Tần Mệnh thực có can đảm giết tất cả mọi người, nhưng tuyệt đối không dám cầm tính mạng trên trăm tộc nhân nói đùa.
- Ai an bài các ngươi đến?
Tần Mệnh phất tay, hơn một nghìn nhánh dây chậm rãi giơ lên, nhưng cũng không có hoàn toàn dời đi, mà là treo cao ở giữa không trung, tùy thời khả năng một lần nữa rơi xuống.
Đám người Đồng Ngôn cười lạnh, Đông Hoàng Chiến Tộc quả nhiên chưa từ bỏ ý định. Nhưng Hoang Thần Tam Xoa Kích đối với bọn họ liền có lực hấp dẫn như vậy? Là có công dụng đặc thù gì, hay là thuần túy được yêu thích.
Đông Hoàng Thượng tận lực khống chế lấy giọng điệu:
- Thống lĩnh bộ lạc chúng ta! Tần Mệnh, hi vọng ngươi rõ ràng bản thân đang làm cái gì, ngươi có thể cố tình làm bậy tại nơi khác, nhưng tại trước mặt Đông Hoàng Chiến Tộc, ngươi còn chưa đủ tư cách! Ngươi là người thông minh, nên hiểu lúc nào cần phải cường thế, lúc nào cần phải điệu thấp. Đạo lý thông tục nhất, cứng quá dễ gẫy, tại trước mặt chiến tộc hung hăng càn quấy, gãy ngươi không có chỗ thương lượng!