Chương 2591: Về nhà
Chương 2591: Về nhà
Tần Mệnh một bên cùng Tàn Hồn câu thông, một bên nhìn thẳng mắt của Đông Hoàng Thượng:
- Ngươi là đã quên năm đó, hay là quên chuyện năm đó?
Đông Hoàng Hoa cùng với ba vị Thiên Võ khác đều liên tiếp lộ ra kinh sợ, nhớ lại cái danh tự sắp lãng quên kia, nhớ tới nam tử biến mất ba mươi năm kia.
- Hắn... Hắn còn sống?
Giọng của Đông Hoàng Thượng run nhè nhẹ, chăm chú nhìn thẳng mắt của Tần Mệnh.
Tần Mệnh đột nhiên bạo phất một chưởng, đánh vào trán Đông Hoàng Thượng, cưỡng ép trao đổi hồn niệm lẫn nhau.
Đông Hoàng Thượng trong chốc lát mê loạn, sau một mảnh biến ảo kỳ quái, đột nhiên ngưng kết, nhưng là đặt mình vào đại dương đỏ ngòm mênh mông, vô tận lôi uy hạo đãng thiên địa, lực lượng hủy diệt tràn ngập khắp nơi, khí tức uy nghiêm đang cuộn trào, hồn niệm của hắn thừa nhận áp lực cực lớn, cơ hồ muốn bị băng diệt, tuy nhiên ở phương xa hắn thấy được một cái bóng mông lung, chậm rãi đi tới phía hắn.
Đông Hoàng Thượng kinh nghi bất định, cực lực muốn nhìn rõ ràng bóng người kia, hắn vẫy lui Huyết Lôi oanh minh, đánh xơ xác mê vụ hủy diệt, một bước hai bước... Giống như đi một hồi, lại hình như đi thật lâu, hắn rốt cục cũng thấy rõ ràng cái bóng đang đi tới.
Giờ khắc này, hắn dừng lại, cũng ngây ngẩn cả người.
- Hạo... Hạo Nguyên?
Nhưng ý thức nhanh chóng mê loạn, một trận trời đất quay cuồng, trở về hiện thực.
Đông Hoàng Thượng nhìn chằm chằm trước mặt Tần Mệnh, sáu mươi tuổi, hắn đã rất ít xúc động, càng ít có tâm tình chập chờn mãnh liệt, nhưng bây giờ hắn thật không cách nào bình tĩnh.
Tần Mệnh đón lấy ánh mắt Đông Hoàng Thượng:
- Còn biết hắn sao?
Đông Hoàng Hoa kinh nghi nhìn Đông Hoàng Thượng:
- Thế nào? Ngươi nói chuyện a!
- Hắn còn sống sao?
Đông Hoàng Thượng hỏi lại Tần Mệnh, hỏi cẩn thận, hỏi khẩn trương, hỏi thấp thỏm.
- Ngươi hi vọng hắn còn sống?
- Ta...
Đông Hoàng Thượng há hốc mồm, trong cổ họng rõ ràng muốn nói ra mấy chữ kia, nhưng giống như là bị thứ gì kẹp lại.
- Ngươi hi vọng hắn lại trở lại?
- Ta... Không... Ta...
Đông Hoàng Thượng răng môi mấp máy, thần sắc có chút hoảng hốt.
- Đã hiểu.
Tần Mệnh đứng dậy.
- Ba mươi năm, hết thảy đều định hình, hắn trở về quá muộn! Nơi đó đã không có địa vị thuộc về Đông Hoàng Hạo Nguyên, Đông Hoàng Hạo Nguyên càng không có tư cách tranh đoạt bất kỳ thứ gì.
- Các ngươi đang nói cái gì? Đông Hoàng Hạo Nguyên ở đâu, hắn còn sống không?
Đông Hoàng Hoa lo lắng hỏi, bọn hắn đều là người cùng thời đại với Đông Hoàng Thượng, cũng đương nhiên nhớ kỹ Đông Hoàng Hạo Nguyên hăng hái bá đạo cường thế ba mươi năm trước. Một nam tử có tư cách cạnh tranh vị trí tộc trưởng, một nam tử rất có tinh thần mạo hiểm, một nam tử tốt được rất nhiều tộc lão nhìn trúng, cũng là một nam tử mang theo bi tình. Bởi vì trong bộ lạc thứ ba ngay lúc đó, cái gọi là tài năng lãnh đạo, tinh thần mạo hiểm của hắn, đều bởi vì hai vị thiên kiêu Đông Hoàng Hạo Trạch cùng Đông Hoàng Linh Lung quật khởi mạnh mẽ mà bị che giấu quang hoa.
Đông Hoàng Hạo Nguyên rất nhiều lần phản kháng trong bóng tối, kết quả đều bởi vì thảm bại mà kết thúc. Khi mà Đông Hoàng Hạo Trạch được phong Chiến Tôn, Đông Hoàng Linh Lung đứng hàng Chí Tôn Long bảng, chói mắt lóng lánh bộ lạc thứ ba, oanh động toàn bộ lạc Chiến tộc, Đông Hoàng Hạo Nguyên triệt để mất đi tư cách, tất cả chuẩn bị cùng cố gắng đều biến thành phí công.
Từ sau lúc đó, Đông Hoàng Hạo Nguyên mất tích bí ẩn, không còn xuất hiện.
Rất nhiều người hoài nghi hắn là bị Đông Hoàng Hạo Trạch bí mật xử tử, có người phỏng đoán hắn là không chịu nổi đả kích, yên lặng rời đi.
Mới đầu còn có người muốn tra ra chân tướng, cũng có người ý đồ chống lại Đông Hoàng Hạo Trạch, thế nhưng một năm... Hai năm... Mười năm... Hai mươi năm... Đến bây giờ đã ba mươi năm, theo Đông Hoàng Hạo Trạch cầm quyền, các lão nhân liên tiếp qua đời, hiện tại bộ lạc thứ ba đã hoàn toàn thành bộ lạc của Đông Hoàng Hạo Trạch, hiện tại bộ lạc thứ ba cũng đã không có vết tích Đông Hoàng Hạo Nguyên, thậm chí tàn khốc đến đời mới cũng không biết từng có qua một người như vậy.
- Hắn đến cùng có còn sống hay không?
Đông Hoàng Thượng ngưng trọng nhìn Tần Mệnh, Đông Hoàng Hạo Nguyên làm sao lại dính líu quan hệ cùng Tần Mệnh? Chẳng lẽ Đông Hoàng Hạo Nguyên ý đồ lợi dụng Tần Mệnh đến lật bàn sao! Một tên Tần Mệnh cũng không đáng sợ, bộ lạc thứ ba căn bản không sợ, thế nhưng có thêm một Đông Hoàng Hạo Nguyên sẽ mọc lan tràn biến số rất khó lường, quấy lên phong vân không thể nào đoán trước.
- Nhục thân hủy, linh hồn vẫn còn ở đó.
Chết, chỉ còn linh hồn?
Ánh mắt bọn người Đông Hoàng Thượng phức tạp, nhẹ nhõm? Tiếc nuối? Giống như đều không phải!
Biểu lộ của Đông Hoàng Thượng có chút giãy dụa, do dự mở miệng.
- Hắn muốn làm cái gì?
- Ba mươi năm không có trở về, muốn về thăm nhà một chút. Hắn năm đó là tự mình rời đi, không phải bị khu trục ra, nơi đó vẫn là hắn nhà, về nhà hẳn là có thể chứ.
- Có thể, đương nhiên có thể.
Đông Hoàng Thượng gật đầu, nhưng trong lòng thở dài, về nhà? Ba mươi năm, nơi đó đối với ngươi mà nói cũng không phải nhà là nhà.
- Những năm này Đông Hoàng Hạo Nguyên đi đâu? Vì cái gì không trở về bộ lạc? Sao ngươi lại tìm tới linh hồn của hắn?