Chương 2602: Đông Hoàng Minh Nguyệt (1)
Chương 2602: Đông Hoàng Minh Nguyệt (1)
- Dạ Ma tộc có thái độ gì?
- Không phải vạn bất đắc dĩ, Xích Phượng Luyện vực không hy vọng mượn binh Dạ Ma tộc, sợ bọn hắn thừa cơ kiêu ngạo, nhưng nếu như Nam Hải Bắc Hải nhúng tay, nhất định phải dẫn Dạ Ma tộc ra bí cảnh, tiến công Đông Hải. Dạ Ma tộc, Xích Phượng Luyện vực, quần đảo Vạn Thú, ba phương liên thủ nên có thể khống chế được cục diện, coi như là xuất hiện chút ít ngoài ý muốn cũng có thể ứng phó. Ta xem chừng, tầm năm ba tháng tiếp theo, cuộc chiến Đông Hải không sai biệt lắm nên triệt để chấm dứt.
Tần Mệnh nhẹ gõ đầu ngón tay lên ghế mây:
- Huynh trưởng có ý là... Tiếp dẫn Thiên Vương Điện đến Đông Hoàng!
Mấy ngày gần đây nhất Hỗn Thế Chiến Vương đã đang tính toán chuyện này, không sai biệt lắm chính là thời điểm để cho Thiên Vương Điện hàng lâm Thiên đình.
Thứ nhất là cục diện hiện tại Tần Mệnh đảo loạn Đông Hoàng, đối mặt khiêu chiến cùng uy hiếp càng ngày càng nhiều, mà tư thái vị danh Tu La điện chỗ đó, chỉ bằng vào một Thiên Dực tộc rất khó ứng phó nguy hiểm, liên hợp thế lực khác lại lo lắng, Thiên Vương Điện không thể nghi ngờ là sự chọn lựa tốt nhất.
Thứ hai là tài nguyên Thiên đình quá nhiều, bất luận là linh lực hay là con mồi, đều viễn siêu Cổ Hải, dùng thiên phú cùng năng lực các Vương Hầu, chỉ cần hỗn chiến ở chỗ này vài năm, nhất định có thể toàn diện đột phá, hơn nữa không đơn giản là một, hai trọng thiên.
- Nếu có thể trong vòng nửa năm chấm dứt cuộc chiến Đông Hải, vậy không thể tốt hơn.
Tần Mệnh cũng đang tính toán một hồi hành động lớn, tại lúc xác định Thiên Dực tộc gia nhập liên minh, một khắc này trong lòng liền bắt đầu sinh động, mấy ngày nay trên đường đi đi ngừng ngừng, kỳ thật cũng là đang mưu đồ. Nếu như có thể có Thiên Vương Điện gia nhập liên minh, cơ hội thành công ít nhất gấp bội.
Lôi đài trên không trung đang chém giết đến lúc kịch liệt, một nữ tử cao gầy lãnh diễm đi vào vườn ngự uyển của Tần Mệnh.
Tần Mệnh có chút ngưng mắt, từ trên ghế mây ngồi thẳng người, hắn nhận ra người tới. Lúc trước chặn đánh hắn tại Cổ Hải, cùng lúc suýt chút nữa giết hắn chính là nữ tử đồ đằng trụ thần bí kia.
Đó là một nữ tử xinh đẹp lãnh ngạo, dáng người cao gầy khỏe đẹp cân đối, trang phục bó sát người không chỉ bày ra dáng người hoàn mỹ, càng nổi bật lấy nàng lão luyện cường thế, nàng không coi là khuynh quốc khuynh thành cỡ nào, lại có loại khí khái hào hùng hiên ngang. Ánh mắt của nàng vô cùng dài nhỏ, lại sâu xa như mực, sắc bén bức người, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
- Lại gặp mặt.
Tần Mệnh cảm thụ lấy khí tức nữ tử, không sai biệt lắm là Thánh Võ cảnh đỉnh phong, vài năm không gặp, tốc độ phát triển rất nhanh.
- Nghe nói ngươi tới bái phỏng Đông Hoàng Hạo Trạch?
Nữ tử đến từ Vương tộc thứ nhất, là một trong ba vị ‘Long Hổ’ chỉ vẻn vẹn bộ lạc Chiến tộc đương đại có được, Chiến Tôn Hổ bảng, Đông Hoàng Minh Nguyệt.
…
- Đúng vậy a, không phải ta đang ở đây sao.
Tần Mệnh nhẹ nhõm tùy ý, tại đây bộ lạc Chiến tộc, ngươi cũng không thể lại hô đánh hô giết đi à nha, tuy nhiên... Hắn còn thật không ngại cùng nữ tử này tái chiến một hồi. Năm đó cảnh giới khác nhau, hiện tại vừa hay tương đương.
- Trực tiếp bái phỏng tộc trưởng, ngươi rất coi trọng bản thân a.
Trong ánh mắt dài nhỏ của Đông Hoàng Minh Nguyệt ẩn hiện hàn quang, nàng năm đó tập hợp năm đầu thượng cổ dị trùng rèn luyện bảo dược, hoàn thành huyết mạch thuế biến, cảnh giới tăng lên vô cùng nhanh. Nhưng, cảnh giới nàng cũng là không cao hơn Tần Mệnh lưỡng trọng thiên, đã cách nhiều năm gặp lại, cảnh giới hai người vậy mà giống nhau. Hơn nữa Tần Mệnh vậy mà còn được phong Long bảng?!
Trong mắt nàng, Tần Mệnh phong Hổ bảng đều miễn cưỡng, danh tiếng Chiến Tôn cũng không chỉ là dùng chiến tích đến cân nhắc. Thánh Linh Vực chỗ đó làm cái quỷ gì, vậy mà lại phong cái gì Chí Tôn. Ngoại giới cảm thấy rung động, nàng lại cảm giác là trò khôi hài. Thánh Linh Vực cũng có thời điểm tinh nghịch?
Tần Mệnh cười nhạt:
- Đứa nhà quê đến Man Hoang, có chút quy củ không hiểu nhiều, đại nhân vật như các ngươi có lượng lớn, tha thứ nhiều hơn.
- Tộc trưởng, tộc trưởng, há có thể nói gặp liền gặp, nhất là một vãn bối. Ngươi yên tâm đi, Đông Hoàng Hạo Trạch sẽ không gặp ngươi, trừ phi ngươi đem tư thái thả thấp trước tiên.
- Ta lại đợi vài ngày thử xem, không được lại dùng những biện pháp khác. Đúng rồi, chúng ta còn không có làm quen với nhau đây này, ngươi là...
- Vương tộc thứ nhất, Đông Hoàng Minh Nguyệt!
- Hạnh ngộ hạnh ngộ. Làm sao lại có hào hứng đến chỗ của ta?
- Hào hứng? Ta là tới đòi nợ! Năm đó ở Cổ Hải, ngươi dám chơi ta!
Ánh mắt Đông Hoàng Minh Nguyệt bỗng nhiên lăng lệ ác liệt.
Tần Mệnh ngồi ở trên ghế mây, giống như cười mà không phải cười nhìn nàng:
- Lời này nói cũng không đúng, ta sao có thể là đùa nghịch ngươi. Ta chỉ là cho ngươi hai cái tên mà thôi, làm quyết định chính là bản thân ngươi.
- Ngươi cùng Đông Hoàng Hạo Trạch căn bản không quan hệ, còn nói cái gì Long Cảnh Thiên! Đây là tên mà thôi ư, ngươi là xem ta ngu xuẩn?
Ánh mắt Đông Hoàng Minh Nguyệt lạnh giá, đi về hướng Tần Mệnh, khí thế bức người tràn ngập nhà cửa, không khí đều giống như trở nên cứng lại.
- Hành tẩu giang hồ, ngẫu nhiên dùng cái tên giả cũng là bình thường. Ta rất ngạc nhiên, ngươi lúc ấy thật trở lại hỏi Đông Hoàng Hạo Trạch? Hắn trả lời như thế nào?