- Yêu Nhi cô nương, ngươi quá đáng!
Đệ tử Thánh Đường thẹn quá hóa giận.
- Không phải các ngươi không nói gì sao?
Yêu Nhi cho một ánh mắt khiêu khích, ta liền đùa ngươi, ngươi có thể làm gì ta?
Tần Mệnh nở nụ cười, Yêu Nhi ‘đùa giỡn’ rất kịp thời rất hữu hiệu, vừa lúc nhắc nhở bọn họ trước khi xúc động phải suy nghĩ hậu quả cho tốt.
Trưởng lão tóc bạc lấy ra hai huy chương màu vàng, đặt ở trên tảng đá trước mặt, cũng không quay đầu lại rời đi. Bọn họ vừa rồi đều quên Cầu Lân có thể trở về bất cứ lúc nào, lão già kia không dễ trêu chọc, chuyện gì cũng làm được. Thôi, rời đi, miễn cho càng náo loạn càng lớn, bọn họ còn có nhiệm vụ quan trọng, dò xét di bí của Vương quốc dưới đáy biển. Hôm nay việc này coi như là cho các đệ tử Thánh Đường một hồi chuông cảnh tỉnh, không nên xem thường các thiên tài ngoại vực.
- Chúng ta tán thành danh hào Tu La Tử của ngươi, sau này còn gặp lại.
Đệ tử Thánh Đường không tình nguyện tiếp nhận, đỡ tỷ đệ Phượng gia rời đi.
Tào Vô Cương im lặng rời đi, không còn thần khí lúc đầu. Chỉ là lúc quay đầu nhìn Tần Mệnh, oán độc trong ánh mắt càng sâu. Năm lần bảy lượt chịu nhục, tính nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn, Tần Mệnh, lần sau gặp lại sẽ không đơn giản như vậy, chúng ta cứ chờ xem.
Tần Mệnh tươi cười, trong lòng lại nảy sinh sát ý. Mối nguy hiểm này phải được giải quyết càng sớm càng tốt, nếu không nó sẽ có một tai họa lớn. Đáng tiếc, hiện tại không có nhiều tinh lực thu thập hắn.
Yêu Nhi nhìn ra tâm tư Tần Mệnh, nhỏ giọng nói:
- Giữ hắn lại, chậm rãi chơi, đùa chết hắn.
- Ca ca! Huynh quá là tuyệt vời!
Tần Dĩnh nhào về phía Tần Mệnh, đôi mắt to tràn đầy sùng bái, ta cũng muốn trở thành cường giả, ta cũng muốn đánh bại cường địch trên sân đấu.
Đám người Đồ Vệ muôn vàn cảm khái, đó là đệ tử Thánh Đường a, lại bị thiếu gia đánh bại. Càng làm cho bọn họ khâm phục chính là, thiếu gia hoàn toàn không có áp lực tâm lý, giống như căn bản cũng không coi bọn họ là đệ tử Thánh Đường, chính là đối thủ thuần túy. Lại nói thì dễ làm khó, ai có thể làm được mà không nhìn Thánh Đường, phần can đảm này làm cho người ta khuất phục.
Bọn họ bị Thanh Vân tông đè ở khu mỏ tám năm, đã quen thỏa hiệp cùng khuất phục, đối với Tần Mệnh biểu hiện ra cường thế đối với bọn họ mà nói đặc biệt mẫn cảm, cũng đặc biệt có khích lệ. Thiếu gia cũng không sợ, chúng ta càng không có gì sợ! Về sau làm việc nhiều hơn một phần quả cảm, không thể luôn để cho thiếu gia xông lên phía trước.
- Nhớ kỹ, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra.
Đệ tử Thánh Đường trước khi đi ra thú trường nhắc nhở lẫn nhau. Việc này nếu truyền về hoàng thành, không chừng sẽ chọc tới bao nhiêu cười nhạo, cũng có thể bị các đệ tử nội đường khác quở trách, người mất mặt đều ném đến Bắc Vực.
Mọi người gật đầu với nhau, tuyệt đối không thể nhắc tới nữa.
Lúc này, cũng không biết Yêu Nhi nghe được hay là nghĩ đến, đột nhiên hướng bóng lưng bọn họ hô một tiếng:
- Có cần ta giúp các ngươi đem tin tức truyền về hoàng thành hay không?
Mọi người tức giận quay đầu lại.
Nữ tử đáng ghét, nếu như ở Trung Ương Vực, chúng ta không tha cho ngươi!
- Quyết định như vậy đi, không cần cảm ơn. Các ngươi bận việc của các ngươi, ta giúp ngươi tuyên truyền.
Yêu Nhi sợ thiên hạ không loạn, chuyện thú vị như vậy đương nhiên phải truyền đến Trung Ương Vực địa, cũng phải ở Bắc Vực tuyên truyền nhiều hơn, thứ tốt phải được mọi người cùng nhau chia sẻ.
Vị đệ tử phóng đãng kia bỗng nhiên xoay người, hô to:
- Tần Mệnh! Yêu Nhi!
- Như thế nào, còn muốn khiêu chiến?
Yêu Nhi không ngại đánh nhau với bọn họ.
Nam đệ tử giọng như chuông hồng, trở về thú tràng:
- Tám tháng sau, Hoàng thành mở ra Huyễn Linh Pháp Thiên, mời thiếu niên anh kiệt hoàng triều. Ta, Sở Túc, đại biểu Thánh Đường mời ngươi tham gia, con dấu kim phủ trên tay ngươi là giấy thông hành. Chúng ta ở Huyễn Linh Pháp Thiên chờ ngươi!
Các đệ tử Thánh Đường nhìn Tần Mệnh thật sâu, sải bước rời khỏi thú trường.
- Huyễn Linh Pháp Thiên là nơi nào?
Tần Mệnh chưa từng nghe qua.
Thải Y bọn họ cũng chưa từng nghe qua, chỉ có Yêu Nhi biết:
- Một nơi bí cảnh hoàng gia. Tên dễ nghe gọi là Huyễn Linh Pháp Thiên, tên phổ biến gọi là Sinh Tử Giới. Hàng năm hoàng thất đều thường xuyên mở cửa, thời gian mở cửa hai tháng, nghe nói Huyễn Linh Pháp Thiên là dãy núi lâu đời nhất và thần bí nhất của hoàng triều, tồn tại vô số năm tháng, bảo tồn phong cảnh nguyên thủy. Ban đầu nó là một chiến trường cổ xưa, sau đó bị phong ấn bởi lực lượng thần bí, chuyển tay qua rất nhiều thế lực, cuối cùng rơi vào tay hoàng thất.
- Vì sao gọi hắn là Sinh Tử Giới?
- Hoàn cảnh bên trong rất nguyên thủy, có vô số bảo bối, nhưng cũng có rất nhiều Linh Yêu đáng sợ, cơ bản đều có huyết mạch cổ xưa. Mỗi năm mở cửa đều hấp dẫn lượng lớn thanh niên tuấn kiệt ở Trung Ương Vực, nơi đó là một không gian hoàn toàn khép kín, lại tràn ngập các loại nguy hiểm, rất nhiều người liền đem nơi đó trở thành nơi tốt để giải quyết ân oán. Người cùng yêu đấu, người cùng người đấu, dù sao hàng năm đều sẽ đi vào mấy ngàn người, còn sống đi ra không đến một nửa, dần dà được xưng là Sinh Tử giới.
Tần Mệnh gật đầu, hiểu rõ!
- A, đúng rồi, phong ấn nơi đó đến bây giờ còn rất mãnh liệt, chỉ có thể tiếp nhận người dưới Huyền Võ cảnh ngũ trọng thiên tiến vào.
- Linh Yêu bên trong mạnh bao nhiêu?
- Rất mạnh, cho nên mới nguy hiểm. Thế nào, quan tâm, ta nghe nói rằng có rất nhiều thứ vui ở đó.
Yêu Nhi nhìn Tần Mệnh.
- Có hứng thú, nhưng không nhất định có thời gian.
Tần Mệnh cần phải giải quyết nhiều chuyện, hơn nữa Thánh Đường khẳng định không có ý tốt, nếu đi thật không nhất định có thể trở về.