Chương 2616: Hồng Hoang Cự Côn
Chương 2616: Hồng Hoang Cự Côn
Nhưng mà, ngay tại thời điểm Đông Long bộ lạc tra rõ, một tin tức càng kinh người oanh động bộ lạc liên minh.
Vương tộc thứ nhất hao phí nghìn năm tâm huyết, đi qua vô số lần cố gắng, rốt cục cũng thai nghén ra một đầu hoang cổ cự thú ‘Hồng Hoang Cự Côn’, mất tích!!
Đó là đầu Hồng Hoang Cự Côn thuần huyết, tiềm lực vô hạn, uy năng khủng bố, tương lai sẽ trở thành cự thú thủ hộ bộ lạc Vương tộc thứ nhất. Hơn nữa, đoạn thời gian trước vừa mới quyết định muốn tặng cho Chiến Tôn Hổ bảng Đông Hoàng Minh Nguyệt bồi dưỡng.
Không còn? Đi đâu?
Bay mất sao????
Bọn người Tần Mệnh trợn mắt há hốc mồm nhìn lên khô lâu lão nhị vui sướng hoa chân múa tay trước mặt, đầy mặt hắc tuyến.
Linh Bảo linh quả đầy đất a! Còn có hơn mười gốc bảo thụ trân quý, toàn bộ bị chuyển đến nơi này!
Khô lâu lão nhị từ chỗ Đại Mãnh đó đoạt đến một kia không gian giới chỉ đều kéo dài không được, sau đó không biết từ chỗ nào làm ra ba cái bao tải to, chất đầy sống sờ sờ gánh tới.
K ung xương toàn thân khô lâu lão nhị ken két lộn xộn, một bên kiêu ngạo khoe khoang trước thành quả huy hoàng với Tần Mệnh, một bên cầm con ‘Cá con’ gặm cắn.
Bộ dáng cá con rất quái lạ, toàn thân lại lung linh lập loè, đã bị lão nhị gặm đến hấp hối, thống khổ gào thét.
Khô lâu lão nhị thỉnh thoảng đập đánh nó vài cái, phóng tới trong miệng dùng sức mút vào. Một ngụm xuống dưới, máu tươi như là bảo dược nồng đậm nào đó thấm vào nó hài cốt, khung xương toàn thân cũng không khỏi đến nổi lên trận trận ánh sáng, nó vô cùng hưởng thụ.
Bọn người Tần Mệnh tức thì hít vào ngụm khí lạnh, trách không được cái tên này biến mất, thì ra đã làm một chuyến lớn!
- Cái này có chút... Khoa trương đi à nha?
Đồng Ngôn ngơ ngác nhìn, da đầu đều có chút chập choạng. Hắn biết rõ không gian giới chỉ của lão nhị có bao nhiêu, đó là không gian gần tám mươi thước, cần trữ bao nhiêu bảo bối mới có thể nhồi vào? Hơn nữa, ánh mắt vị Nhị gia này rất xảo quyệt, toàn bộ đều lấy thứ tốt, trên mặt đất tùy tiện nhặt lên một loại đều rất trân quý. Cái hơn mười gốc bảo thụ kia đều giống như có linh tính, trôi nổi ở giữa không trung, tách ra cường quang.
- Cái này... Đây là... Hồng hoang... Hồng hoang... Cự Côn...
Lão nô đều chấn kinh đến toàn thân phát run, cái này là Hồng Hoang Cự Côn của Vương tộc thứ nhất sao?
- Cái gì Hồng Hoang Cự Côn?
Tần Mệnh chính là từ trong miệng lão nhị lay đi ra con cá con kia, lão nhị tức giận, đột nhiên bổ nhào vào trên người Tần Mệnh, dùng sức kéo lấy, muốn đoạt lại điểm tâm của mình.
Tiểu Ngư Nhi gào thét một tiếng, dãy một cái xông vào trong ngực Tần Mệnh, run rẩy dữ dội, đầy sợ hãi.
- Vương tộc thứ nhất lập tức muốn thế chỗ quyền thống trị bộ lạc, đây là bọn hắn dùng hết nghìn năm tâm huyết, thất bại qua hơn trăm lần, sau đó bồi dưỡng được đến hoang cổ dị thú, Hồng Hoang Cự Côn! Không phải những tạp huyết kia bên ngoài, đây mới thực là thuần huyết, có lấy huyết mạch hoang thú thật sự. Vì để đắp nặn nó, tỉnh lại lực lượng hoang cổ, Vương tộc thứ nhất thậm chí không quản dùng ‘Khai Thiên Thạch’ làm chất dinh dưỡng.
Đại khái là tại một năm trước, đầu hoang cổ dị thú này mới tuyên bố thành công, cho Vương tộc thứ nhất cãi khẩu khí. Thứ này tiềm lực không kém bao nhiêu so với Chí Tôn kia, đã quyết định giao cho Chiến Tôn Hổ bảng Đông Hoàng Minh Nguyệt bồi dưỡng, tương lai còn muốn trả lại trong tộc, trở thành cự thú thủ hộ bộ lạc.
Lão nô liên tiếp hít thở, thật sự bị trấn trụ, gây họa, thật gây họa. Cái vật bất tử này vậy mà lại còn xông vào Vương tộc thứ nhất? Nhưng nó làm sao tìm đến Hồng Hoang Cự Côn thú con? Nhìn bộ dạng như vậy, nó giống như không biết, chỉ là cảm thấy mỹ vị, lấy ra làm thức ăn a.
- Nhanh đi hiểu rõ tình huống.
Tần Mệnh tranh thủ thời gian thúc giục lão nô đi ra ngoài, không để ý khô lâu lão nhị phản đối, bắt nó cưỡng ép thu vào Vương Quốc Vĩnh Hằng, ngay cả linh quả đầy đất, cùng với bảo bối trong không gian giới chỉ của nó, cũng đều một tia ý thức toàn bộ phong tiến vào bên trong vương quốc Vĩnh Hằng. Hắn là để cho lão nhị đi ra ngoài ‘Chơi đùa’, nhưng tuyệt đối không nghĩ tới lại xông ra họa lớn như vậy.
Bên trong vương quốc Vĩnh Hằng, khu vực Vương Cung trọn vẹn biến thành ráng mây hải dương, các loại linh quả tự động bay múa lấy, rậm rạp chằng chịt, tách ra cường quang, tràn ngập mùi thuốc. Ngay cả Nguyệt Tình cùng Hải Đường đều nhìn đến ngây người. Nhất là Hải Đường, rõ ràng giá trị những bảo bối này nhất, có chút linh quả vậy mà ngay cả nàng đều gọi không ra tên.
- Ở đâu ra? Tần Mệnh... Cướp sạch bảo khố bộ lạc?
Hải Đường hít một miệng khí lạnh.
Khô lâu lão nhị không lại làm ầm ĩ, ngồi ở trên tảng đá ngơ ngác ngửa đầu, nhìn linh quả đầy trời bay múa, ồ, rất thú vị ha.
Hơn mười gốc bảo thụ vậy mà tự động bay về phía đám Thụ Linh Vương Cung, đắm chìm trong phía dưới ánh sáng sinh mệnh sáng chói, có mấy cây chủ động vây đến chỗ Địa Sát Mẫu Thể, còn có mấy cây quay xung quanh đến linh thể Thất Thải Tinh Thần Quả.
Cả tòa Vương Cung mặc dù vẫn là phế tích, lại bởi vì sự xuất hiện của bọn nó mà sinh cơ bừng bừng, tràn đầy màu sắc.
Tần Mệnh dò xét lấy rậm rạp chằng chịt linh quả bên trong vương quốc Vĩnh Hằng, có loại cảm giác giàu nhanh, số lượng này tối thiểu đến có hơn vạn khỏa đi. Nhất là các loại Linh Bảo như Phượng Hoàng kia, vậy mà còn thật gom góp được, số lượng kia phục sinh năm người đều dư xài!
Nhưng, cái này phải cần cướp sạch bao nhiêu vườn thuốc mới có thể vơ vét nhiều như vậy?
- Ta nhớ được quần đảo Vạn Thú có một Hồng Hoang Cự Côn đi?
Đồng Ngôn nhìn ‘Cá con’ lạnh run trong tay Tần Mệnh, cùng cái kia có chút giống, có thể lại cũng không rất giống.