Chương 2636: Thiên Võ tránh lui (2)
Chương 2636: Thiên Võ tránh lui (2)
Tình huống như thế nào? Đông Hoàng Hạo bị đẩy lui, chúng ta làm sao có thể!! Ba người Tần Mệnh kinh ngạc lấy đi phía trước đi vài bước, toàn bộ cánh tay đều duỗi vào. Lại sau đó... Vừa nhấc chân, nghiêng về phía trước, cả người đều biến mất đằng sau bình chướng.
Đông Hoàng Minh Nguyệt đang muốn gọi Tần Mệnh lui xuống trước, lại nghĩ biện pháp, kết quả trơ mắt nhìn bọn hắn tiến vào. Nàng nao nao, một người khác cũng bước theo vào, cũng đơn giản mà xuyên thấu bình chướng.
- Mẫu thân nó! Mẫu thân nó!
Một tộc lão đức cao vọng trọng ở bên trong Độn Thế Tiên Cung cực kỳ sợ hãi, liền nổ tung miệng, hắn trừng to mắt già, ngoác miệng, thật không thể tin được nhìn một màn kia.
- Bọn hắn tiến vào!! Bọn người Tần Mệnh xông vào!!
Một nữ tử thét lên, không dám tin vào hai mắt của mình.
- Cái gì??
Biển người xung quanh kinh hô, đồng loạt quay đầu lại. Khu hố sâu hỗn loạn nhanh chóng an tĩnh.
Tiến vào? Tần Mệnh tiến vào!! Đám người như thủy triều sửng sờ một chút, sau đó toàn bộ dường như điên cuồng nhào tới.
Hỗn Thế Chiến Vương, Đông Hoàng Hạo Nguyên, cùng với ba vị tộc lão Vương tộc thứ nhất cũng theo vào trước tiên, kết quả lại bị bình chướng vô hình hung hăng mà đẩy trở lại. Bọn hắn đều có chút sửng sốt, xảy ra chuyện gì? Bọn người Tần Mệnh có thể đi vào, vì cái gì chúng ta không thể!
Phượng Cửu Ca lập tức xuất hiện đối mặt tại trước cung điện, thử đưa tay ra, ánh mắt sáng ngời, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ, vọt vào bình chướng.
Lãnh Thiên Nguyệt không cam lòng phía sau, cùng Ngu Thế Hùng cùng một chỗ vọt tới bình chướng, kết quả Lãnh Thiên Nguyệt bị vô tình đẩy lui, Ngu Thế Hùng dễ dàng xuyên qua bình chướng.
Có người đi, có người không được?
Xảy ra chuyện gì? Nhìn nhân phẩm?
Vô thượng Chí Tôn còn rất có tính cách a, xem ai thuận mắt liền để vào, không vừa mắt liền không cho? Nhưng tên Tần Mệnh kia ai nhìn thuận mắt a, không hiểu thấu liền hợp khẩu vị vô thượng Chí Tôn?
Biển người đông nghịt đều tụ qua đến, trước sau mười mấy người nếm thử, rốt cục cũng sờ đến quy luật.
- Bình chướng ngăn cách Thiên Võ!!
- Dưới Thiên Võ có thể vào!
Hai tiếng hò hét như là tiếng sấm oanh mở trong biển người, mấy vạn người triệt để sôi trào, các cường giả Thiên Võ Cảnh không cách nào chấp nhận, cưỡng ép vọt mạnh, kết quả không ngoài dự tính bị đẩy lui, xông càng hung ác, lui đến càng thảm, thêm năng lượng trên bình chướng không hề giữ lại bắn ngược cho bọn hắn. Nhưng Thánh Võ Cảnh cùng Địa Võ Cảnh chen chúc vào lại không ngoài dự tính xuyên thấu bình chướng, dễ dàng xông vào được.
- Tại sao có thể như vậy? Năng lượng Thiên Võ Cảnh có thể kích thích bình chướng phản kích?
- Cái này có thể là vô thượng Chí Tôn trước khi chết cố ý thiết trí khảo nghiệm, không cho phép Thiên Võ Cảnh trở lên tiến vào là phòng ngừa có người dựa vào ưu thế cảnh giới cưỡng ép cướp đoạt bảo tàng, phòng ngừa Thiên Võ Cảnh chém giết hủy hoại cung điện, là thế này phải không??
- Cũng có thể là bên trong thật có truyền thừa, lại không hy vọng chuyển cho Thiên Võ đã định hình võ đạo, mà là giao phó cho Thánh Võ, thậm chí là Địa Võ càng có tiềm lực!
Tinh thần sắc mặt tộc lão khắp nơi ngưng trọng phân tích, nhingw càng là phân tích càng là ảo não, đại lão xa xôi chạy tới, mưu đồ lâu như vậy, vậy mà trơ mắt nhìn tiểu bối thực lực không bằng bản thân chen chúc mà vào, bản thân lại chỉ có thể đứng ở bên ngoài nhìn.
Không đến một nén nhang, mấy vạn người như thủy triều thú triều chỉ còn lại có rải rác số ít, còn toàn bộ đều là Thiên Võ tự cao cao quý, tự xưng là cường hãn, sắc mặt một kẻ so với một kẻ càng u ám, một kẻ so với một kẻ càng khó coi, bầu không khí yên tĩnh đến áp lực. Bên ngoài cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng, địa vị tôn quý, chịu nhiều kính trọng, lần này lại bị ngăn cản ở đứng ngốc ngoài cửa.
Hình Ngạo Hoàng, Lãnh Thiên Nguyệt, Đông Hoàng Hạo các loại Chí Tôn cùng Chiến Tôn, tức thì âm thầm nắm chặt nắm đấm, tế hiến huyết mạch, thành tựu người khác? Trong chỗ này khẳng định có vô số bảo tàng, hoặc là vô thượng Chí Tôn truyền thừa, mà bản thân cũng chỉ có thể khô cằn đứng đợi? Ngay cả cơ hội đi vào thấy phong thái đều không có!
Trên lưng Khiếu Thiên Lôi Ngao, nam tử áo đen thần bí kia nhẹ vỗ về Nguyệt Ảnh Hắc Miêu ôn nhu trong ngực, vểnh lên khóe miệng, thân thể dần dần nhạt đi, liền thật không thể tin được biến mất.
- Rống!
Khiếu Thiên Lôi Ngao như là đột nhiên không còn trói buộc, tinh thần căng thẳng kéo căng đều là buông lỏng, gào thét dữ tợn. Nó dữ dội run run, lôi triều điên dại, điên cuồng mà phóng thích ra.
Hai đầu Chiến Tranh Cự Tích cùng Thanh Phong Viên toàn thân vàng óng ánh quay đầu lại nhìn nhìn nó, vẻ mặt cũng buông lỏng, âm thầm thở phào một cái. Giống như vô cùng sợ hãi người áo đen kia, có hắc y nhân bên người, chúng không dám có chút chủ quan, sợ làm sai cái gì.
Có Thiên Võ quét mắt đến nơi này, lại không để ý đến, toàn bộ lực chú ý đặt ở cung điện phía trước.
Theo mấy vạn người điên cuồng dũng mãnh tràn vào, tầng đất dần dần khôi phục lại bình tĩnh, vết nứt đều chậm chạp khép lại, mặc dù còn hiện ra ánh sáng màu bạc, nhưng đã nhìn không thấu tình huống phía dưới.
- Là của chúng ta, còn là của chúng ta, trốn không thoát!
Trong Hoàn Lang thiên có vị tộc lão cắn răng nói nhỏ.
Các ngươi từ từ đoạt, từ từ đoạt, thời gian dần qua giết hết, nhưng cuối cùng tóm lại sẽ đi ra. Chỉ cần thủ vững cửa vào, đi ra mấy tên bắt mấy tên, bảo bối vẫn là sẽ trở lại trong tay bọn họ.